Hành động của Nhiếp Chi Văn rất kỳ lạ, hình như anh ta đang tìm gì đó nhưng lại chẳng có mục đích cụ thể, chỉ chậm chạp mở các ngăn kéo ra nhìn đông ngó tây, có vẻ như đang kiểm tra giống hai người lúc nãy.
Mới đầu Chung Thái Lam còn hơi lo lắng, sợ Nhiếp Chi Văn sẽ thấy mọi thứ bị xáo trộn nhưng nghĩ lại thì chắc cảnh sát cũng đã đến điều tra một lần rồi, hai người lục lọi một lượt mà chẳng có gì.
Có vẻ Nhiếp Chi Văn cũng không nghi ngờ gì, anh ta tiện tay mở ngăn kéo ra rồi bật laptop của Khương Tuyết.
Anh ta muốn tìm gì vậy? Chung Thái Lam vừa tò mò vừa hưng phấn, cô nghiêng người về phía trước, chỉ muốn bước ra sau lưng Nhiếp Chi Văn xem rốt cuộc anh ta định làm gì, cũng may là Chu Mạnh Ngôn đã kéo cô lại một chút, nếu cô mà ngã lăn ra thì… cảnh tượng sẽ đẹp đến mức không nỡ nhìn mất.
Có điều Chu Mạnh Ngôn cũng quyết định tha thứ cho sự thô lỗ của Chung Thái Lam, dù sao thì điều này cũng giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của Nhiếp Chi Văn nên anh chỉ điều chỉnh lại tư thế một chút, một tay vòng qua eo cô, tay còn lại vươn ra phía trước giữ lấy vai cô, đảm bảo là cô sẽ không kích động mà ngã ra khỏi tủ quần áo.
Lần này Chung Thái Lam chẳng hề cảm thấy gì, cô nhìn chằm chằm vào Nhiếp Chi Văn, hình như anh ta đang tìm kiếm gì đó, anh ta mở hết các tệp hay dùng ra xem, còn kiểm tra lịch sử trình duyệt nữa.
Dường như Nhiếp Chi Văn đã tìm thấy mục tiêu của mình, anh ta lăn chuột, tiếng click chuột vang lên, hai mục đã bị xóa.
Còn cụ thể là mục gì thì với độ cận của Chung Thái Lam thật sự không thể thấy được.
Xong xuôi mọi chuyện, anh ta lập tức đóng máy tính lại, nhìn xung quanh một lúc rồi đột nhiên nhìn thẳng vào tủ quần áo.
Từ từ đã, thế này là sao? Theo kịch bản bình thường thì hai người trong này phải vô tình phát ra tiếng động nào đó mới khiến đối phương cảnh giác chứ?
Phim truyền hình đúng là chẳng đáng tin chút nào 〒▽〒.
Chung Thái Lam hồi hộp đến mức tim nhảy lên tận cổ họng, cô dùng một tay để che miệng, tay còn lại đặt lên ngực, chỉ sợ vào lúc quan trọng nhất thì mình lại phát ra tiếng gì đó… Nhưng nhìn tình hình bây giờ, dù cô không phát ra tiếng gì thì Nhiếp Chi Văn cũng không định tha cho hai người.
Làm sao bây giờ?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, có vẻ đây là vị khách thứ ba mà nhà Khương Tuyết phải đón tiếp trong đêm này.
Chung Thái Lam vốn đang định thở phào thì đột nhiên nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ, Nhiếp Chi Văn đến nhà Khương Tuyết với mục đích riêng, nếu anh ta cũng muốn trốn đi rồi mở tủ quần áo ra… Ha ha, cảnh đẹp đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng Nhiếp Chi Văn chính là Nhiếp Chi Văn, anh ta không tránh né như những gì Chung Thái Lam tưởng tượng mà chỉ chậm rãi tháo găng tay cao su trên tay ra, bỏ vào túi áo rồi ung dung đợi người kia đến.
Cạch, cửa mở ra.
“Cảnh sát Bạch?”
Trong phòng người vừa chết lại có người gọi tên mình, Bạch Đào sợ đến mức suýt rơi cả tim ra ngoài, cũng may là cô ấy phản ứng nhanh, vội đưa tay ra bật điện lên, ánh đèn sáng trưng, yêu ma quỷ quái cũng không có chỗ trốn: “Anh Nhiếp, sao anh lại ở đây?”
Nhiếp Chi Văn thoải mái đáp: “Tôi đến xem một chút.
”
Ánh mắt Bạch Đào rất sắc bén: “Ừ, cũng phải, dù sao thì trước khi tự sát Khương Tuyết đã gọi điện cho anh… Anh Nhiếp có lời giải thích nào về chuyện đó không?”
"Cảnh sát Bạch đang nghi ngờ tôi đấy à?” Nhiếp Chi Văn thở dài: “Cũng đúng, tôi cũng có trách nhiệm trong cái chết của cô ấy.
”
Bạch Đào bình tĩnh hỏi: “Cuộc điện thoại đó là do anh chủ động gọi cho Khương Tuyết, hai người chia tay rồi mà nhỉ? Anh gọi điện thoại cho cô ấy làm gì?”
Nhiếp Chi Văn trả lời: “Cô ấy có để quên vài thứ ở chỗ tôi, vậy nên tôi mới gọi điện bảo cô ấy đến lấy về.
” Anh ta ngừng một lát rồi nói với vẻ tự trách: “Tôi chỉ nghĩ đơn giản là đã chia tay rồi thì nên chia tay cho dứt khoát thôi, có phải là tôi quá tuyệt tình rồi không? Tôi không ngờ là cô ấy sẽ nghĩ quẩn vì chuyện đó.
”
Bạch Đào gật đầu rồi hỏi tiếp: “Tại sao trước kia hai người lại chia tay?”
Nhiếp Chi Văn mỉm cười: “Cảnh sát Bạch, làm gì còn nguyên nhân nào để chia tay nữa đâu? Do tính cách đôi bên không hợp để bên nhau thì chia tay thôi.
”
Bạch Đào nửa tin nửa ngờ, mấy lời này cũng chẳng có vấn đề gì cả, nghe qua thì có vẻ Khương Tuyết không chịu nổi cú sốc sau khi chia tay với Nhiếp Chi Văn nên mới kích động động làm chuyện dại dột, nhưng tại sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ nhỉ?
"Chắc anh Nhiếp cũng có tình cảm với cô Khương nhỉ?” Bạch Đào đổi giọng, nói với vẻ tiếc nuối.
Nhiếp Chi Văn hỏi: “Sao cảnh sát Bạch lại nói vậy?”
Bạch Đào đáp: “Gia cảnh nhà cô Khương không tốt lắm, bố thì bị liệt, gia đình phải sống dựa vào đồng lương ít ỏi của mẹ cô ấy, mà bản thân cô ấy cũng không quá xuất sắc, không xứng đôi với anh Nhiếp lắm.
”
Nhiếp Chi Văn mỉm cười: “Cảnh sát Bạch đã từng thích ai chưa? Khi thích một người thì dù cô ấy có bình thường đến mấy cũng sẽ tỏa sáng thôi.
Mặc dù tôi và Khương Tuyết chia tay nhau vì một số vấn đề nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không phải một cô gái tốt.
Tôi thật sự rất tiếc cho cái chết của cô ấy.
”
Kín kẽ không một lỗ hổng.
Bạch Đào thầm cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ cô đoán sai rồi sao? Nhiếp Chi Văn thật sự bị oan, cô lại đi nhầm đường rồi à?
“Cảnh sát Bạch, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.
”
Bạch Đào cũng không nghĩ ra lý do nào khác, đành phải gật đầu rồi thả anh ta đi.
Sau đó cô lại tìm tòi trong phòng một lúc, trước khi ngồi xuống nhìn máy tính, hình như cô đã phát hiện ra điều gì đó, Bạch Đào ngồi xổm xuống cạnh giường và quan sát tủ đầu giường hồi lâu, lẩm bẩm: “Ngăn kéo có gì đâu, sao lại lục lọi nhỉ?"
Meo meo? Sao cô ấy lại biết là có người lục ngăn kéo? Chung Thái Lam ngẩn ra.
Có vẻ Bạch Đào từng âm thầm đánh dấu một số chỗ ở vài nơi nên chẳng mấy chốc đã tìm ra được tất cả những chỗ mà bọn họ vừa lục lọi.
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy không ổn lắm, mặc dù bây giờ Bạch Đào gần như là người một nhà, cô ấy có thấy Chung Thái Lam thì cũng chẳng sao, nhưng mà làm vậy thì chẳng khác nào đang kéo Chung Thái Lam vào vụ án này, nhỡ về sau có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, cảnh sát điều tra cô thì sao?
Anh không muốn khiến cô gặp rắc rối, nhưng mà chuyện tủ quần áo bị phát hiện là chuyện sớm muộn thôi… nên làm gì đây?
Mà Chung Thái Lam cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, lườm Chu Mạnh Ngôn một cái, anh thấy ánh mắt của cô thì tỏ ý: Làm gì vậy?
Chung Thái Lam đẩy tay anh: Thả tay ra.
Chu Mạnh Ngôn vội thu tay về, một giây sau anh bị Chung Thái Lam đẩy mạnh ra ngoài.
Thanh niên chưa kịp trở tay thì đã bị đồng đội bán đứng - Chu Mạnh Ngôn: “…”
Bạch Đào nghe thấy tiếng động quay đầu lại thì nhìn thấy một người sống lù lù đột nhiên xuất hiện: “…”
Chung Thái Lam tiếp tục trốn trong tủ quần áo, lặng lẽ đóng cửa tủ lại rồi rúc vào góc sâu nhất trong tủ.
“Tôi không hề bất ngờ chút nào.
” Bạch Đào chống nạnh nhìn anh: “Loại người như anh sẽ làm mấy chuyện như vậy.
”
Chu Mạnh Ngôn vẫn còn hoảng sợ vì bị Chung Thái Lam bán đứng nên tạm thời không trả lời.
Bạch Đào không nói gì thêm, chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Có manh mối gì không?”
“Chưa phát hiện ra điều gì cả.
”
Bạch Đào hỏi: “Mấy thứ này là anh lục hay anh ta lục?”
Chu Mạnh Ngôn rất thật thà: “Cả hai đều lục… mà sao cô biết vậy?”
Bạch Đào đắc ý: “Bí mật, không thể nói cho anh biết được.
”
Chu Mạnh Ngôn