Lúc Bạch Đào quay về cục cảnh sát thì đã là ba giờ sáng, Uông Lệnh Phi đang đợi cô trong phòng làm việc, vừa thấy cô, ông ta hỏi ngay: “Sao rồi?”
Bạch Đào đặt con chip xuống trước mặt ông ta, giọng điệu đầy phức tạp: “Chứng cứ vô cùng xác thực, Nhiếp Chi Văn còn giữ cả video quay quá trình giết người.”
Cô không tin Nhiếp Chi Văn cẩn thận như vậy mà lại không nghĩ đến chuyện phi tang và tiêu hủy chứng cứ, nếu anh ta tiêu hủy video này thì cái chết của Cao Ngân Nguyệt sẽ trở thành vụ án bỏ ngỏ.
Nhưng Nhiếp Chi Văn không làm vậy, anh ta giữ lại video quay cảnh Cao Ngân Nguyệt đến tìm anh ta vào tối ngày mùng sáu, thậm chí còn có cả cảnh anh ta dùng cà vạt để siết cổ cô ấy đến chết nữa.
Bạch Đào cũng không muốn nghĩ thêm về điều này, đối với loại người như anh ta, vụ án này giống như liều thuốc kích dục loại mạnh vậy, nó kích thích Nhiếp Chi Văn nhiều hơn hẳn loại video bình thường nên anh ta không nỡ xóa, dù biết rằng đó là bằng chứng buộc tội mình thì Nhiếp Chi Văn vẫn không tiêu hủy nó.
Những ngày tháng sau này, anh ta vẫn muốn nhấm nháp lại dư vị của hành vi đó, trải nghiệm khoái cảm khác người ấy, nếu không thì sao lại có nhiều tội phạm bất chấp việc có thể bị cảnh sát bắt được mà quay về hiện trường vụ án chứ?
Cũng may lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, sở thích bệnh hoạn của Nhiếp Chi Văn đã trở thành bằng chứng tốt nhất buộc tội anh ta.
Nội dung chính của video cũng không khác những gì mọi người đã suy đoán là bao, có điều… Nhiếp Chi Văn không bị liệt dương mà là Cao Ngân Nguyệt, trước kia cô ấy bị ép phải dùng Spring nên sau đó đã không thể sinh hoạt tình dục như bình thường được nữa.
Hôm đó Nhiếp Chi Văn muốn làm nhục Cao Ngân Nguyệt - người đã tự chui đầu vào rọ nên không tự mình ra trận mà dùng các loại đạo cụ để ức hiếp và sỉ nhục cô ấy.
Uông Lệnh Phi nhận con chip, nhìn qua một lượt, cuối cùng thì cũng hạ được tảng đá trong lòng mình xuống, ông ta không kìm lòng được mà khen cô: “Làm tốt lắm!” Không hổ là con cháu nhà mình, vụ án lần này cô đã giải quyết tốt hơn những gì ông ta nghĩ.
Nhưng Bạch Đào vẫn đang nghĩ về video mà mình vừa mới xem, tâm trạng cô rất kém: “Ôi, đáng thương quá.”
“Ai đáng thương?” Mắt Uông Lệnh Phi sáng như đuốc, sao mà ông ta không nhận ra tâm trạng sa sút của cô chứ.
Suy cho cùng thì Bạch Đào vẫn là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, sau này cô sẽ nhận ra còn rất nhiều chuyện đáng thương hơn vụ án lần này.
Bạch Đào không nói gì, tầm mắt của cô đã bị cô gái đứng bên ngoài thu hút, Bạch Đào nhớ rõ lúc mình đến bệnh viện dẫn Nhiếp Chi Văn đi thì cô gái này đi cùng anh ta, có vẻ là bạn gái của Nhiếp Chi Văn.
So với Khương Tuyết và Cao Ngân Nguyệt thì cô gái này vẫn còn may mắn chán.
Bạch Đào vừa nghĩ vừa đi đến chỗ cô gái đó, còn cố nhớ tên cô là gì: “Xin chào, cô Chung phải không?”
“Chào cảnh sát Bạch.” Chung Thái Lam ngẩng đầu cười với Bạch Đào.
Bạch Đào ngồi cạnh cô, chọn lọc từ ngữ: “Cô đang đợi Nhiếp Chi Văn à? Bây giờ anh ta là nghi phạm quan trọng của vụ án, phải ở lại đây để phối hợp điều tra.”
“Nghi phạm quan trọng gì cơ?” Cô hỏi.
Bạch Đào không thể cho cô biết quá nhiều thông tin, chỉ nói chung chung: “Có liên quan đến một vụ án giết người.”
“Có bằng chứng không?”
“Có thể nói là bằng chứng rất đáng tin cậy.” Bạch Đào mím môi, “Anh ta là phần tử nguy hiểm.”
Chung Thái Lam đoán chắc họ đã tìm được bản ghi âm rồi, cô khẽ hỏi: “Phần tử nguy hiểm ư?”
Bạch Đào cảm thấy thái độ của cô hơi kỳ lạ, không hẳn là không tin nhưng cũng không giống như đang tin mình, “Cô Chung, muộn rồi, tôi tiễn cô về nhé.”
“Được.” Rốt cuộc thì Chung Thái Lam cũng cảm thấy mệt mỏi: “Cảm ơn cô.”
Lúc này đã qua giờ ngủ của Bạch Đào, cô ấy chợt cảm thấy cực kỳ tỉnh táo khi lái xe chở Chung Thái Lam về, không gian trong xe rất nhỏ, cô ấy mở cửa sổ ra, không hiểu sao lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Bạch Đào lại hỏi: “Cô Chung, cô có biết Chu Mạnh Ngôn không?”
“Ai cơ?” Chung Thái Lam giả vờ như rất ngạc nhiên hỏi ngược lại, rồi đáp: “Tôi không biết.”
“À.” Bạch Đào cười thầm trước sự đa nghi của mình, trên đời này có biết bao nhiêu mùi nước hoa giống nhau, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Đây cũng là lần đầu tiên Chung Thái Lam có cơ hội quan sát nữ chính từ khoảng cách gần thế này, Bạch Đào xinh hơn những gì cô nghĩ một chút, nhưng có vẻ Bạch Đào không nhận ra điều đó, mái tóc cô ấy hơi bết, hình như vì vội ra ngoài nên cô ấy chỉ gội mỗi mái, còn chỗ thái dương hơi bóng dầu.
Nhưng dù vậy thì đôi mắt sáng như sao của Bạch Đào cũng đủ để cân bằng hết mọi thứ rồi.
Chung Thái Lam thật lòng khen cô ấy: “Cảnh sát Bạch xinh thật đấy.” Cô dừng một lát rồi nói tiếp: “Mắt cô rất đẹp.”
“Ấy, đừng khen tôi chứ.” Bạch Đào hơi ngại ngùng, “Nhưng cả hai bên mắt tôi đều 10/10 đấy, đây cũng là điều duy nhất mà tôi thấy tự hào, ha ha.”
Chung Thái Lam đột nhiên rất muốn đưa tay lên sờ đầu cô ấy, may mà kìm nén được: “Cảm ơn cô, muộn như vậy rồi mà vẫn đưa tôi về.”
“Cô cũng thấy đấy, muộn rồi mà.” Bạch Đào nháy mắt với cô: “Phục vụ nhân dân thôi.”
Chung Thái Lam cười: “Cảnh sát Bạch, cô đáng yêu quá.”
Bạch Đào được một cô gái trẻ khen tận hai lần nên hiếm khi lại đỏ mặt: “Sao cô cứ khen tôi thế?”
“Tôi không khen cô, tôi nói thật đấy.” Chung Thái Lam nhìn cô ấy: “Những người ưu tú thường thu hút nhau, sau này chắc chắn cô sẽ có một anh bạn trai tốt.”
Bạch Đào nghe thấy sự chân thành trong lời nói của cô, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn cười hì hì: “Cảm ơn lời chúc của cô, có điều mấy chuyện này phải để tùy duyên thôi.”
“Nó sắp đến rồi.” Chung Thái Lam nhìn cô ấy, khẽ mỉm cười.
Lúc cô về nhà thì đã là bốn giờ sáng, mọi người trong thành phố còn chưa thức dậy, không gian rất yên tĩnh, Chung Thái Lam chào tạm biệt Bạch Đào rồi chậm rãi lên tầng.
Cô mở cửa ra, ánh nắng yếu ớt của buổi sáng chiếu vào phòng, có thể thấy một người đang ngồi cạnh giường và ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô về rồi.” Chu Mạnh Ngôn không quay đầu lại, “Tôi đang đợi cô.”
Chung Thái Lam hơi bất ngờ: “Anh đợi tôi làm gì?”
“Lại đây.” Anh vỗ vào vị trí cạnh mình: “Ngồi đây đi.”
Chung Thái Lam cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nói gì, chỉ đi đến rồi ngồi xuống cạnh anh: “Sao thế?”
Anh nhìn Chung Thái Lam rồi dang tay ra, ôm lấy vai và gục mặt vào hõm cổ cô: “Bây giờ tôi cần một người bạn, Chu Mạnh Ngôn giúp cô lâu như vậy rồi, bây giờ đến lượt cô giúp anh ấy.”
Cô dở khóc dở cười: “Anh đã giúp tôi lần nào đâu.”
“Tôi mặc kệ.” Anh nói, “Tôi muốn cô an ủi tôi.”
Chung Thái Lam nghĩ ngợi một lúc lâu mới nói: “Sao lại không vui? Bắt được hung thủ rồi, tội danh của anh cũng đã được rửa sạch, nên chúc mừng mới đúng.”
“Tôi đã xem mấy video đó rồi.” Chu Mạnh Ngôn buồn rầu lên tiếng: “Lúc chết… cô ấy đã gọi tôi, bảo tôi cứu cô ấy… Nhưng tôi lại chẳng biết gì, tôi không cứu được cô ấy!”
Chung Thái Lam im lặng, cái chết của Cao Ngân Nguyệt là vết rách không thể né tránh giữa hai người bọn họ, cô muốn an ủi vài câu nhưng lại chẳng thể nói nên lời vì cảm thấy quá giả dối.
Cô mới là hung thủ đã giết chết Cao Ngân Nguyệt.
Bây giờ giả vờ giả vịt an ủi anh thì nực cười biết bao.
“Xin lỗi.” Chung Thái Lam nghĩ, mấy việc mà trước kia gọi là đền bù tổn thất giống như một trò đùa vậy, nếu không bị dao đâm vào người thì chẳng bao giờ có thể hiểu được nỗi đau ấy lớn đến nhường nào.
Cô chẳng bao giờ có thể đền bù được nỗi đau mà anh đã trải qua, dù sau này có một nữ chính tốt hơn chờ anh ở ngã rẽ tiếp theo thì có ích gì chứ? Đối với Chu Mạnh Ngôn, nỗi đau mà bây giờ bản thân phải trải qua đã đủ để khắc cốt ghi tâm rồi.
Mà nỗi đau ấy do chính cô mang lại.
Hình như Chu Mạnh Ngôn cũng nhận ra tâm trạng của Chung Thái Lam, anh đưa tay lên sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Cô không cần phải xin lỗi, đây không phải là lỗi của cô, tôi không trách cô đâu."
“Nhưng do tôi làm hại anh mà.” Chung Thái Lam nói: “Không chỉ mỗi anh, Cao Ngân Nguyệt, Khương Tuyết, Nhiếp Chi Văn… tất cả đều do tôi hại.”
Chu Mạnh Ngôn hơi nhíu mày, khi tận mắt thấy Cao Ngân Nguyệt bị giết chết, anh đã hận Nhiếp Chi Văn đến thấu xương, nhưng giọng điệu của Chung Thái Lam lại không chất chứa thù hận, ngược lại còn tràn ngập áy náy.
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy khá khó chịu, đột nhiên thả tay ra: “Vậy cô đi mà an ủi nhân vật phản diện của mình đi.”
Chung Thái Lam: “… Đừng nói là anh đang ghen đấy nhé?”
“Tôi tức giận.” Anh nhìn chằm chằm vào cô: “Cô là bạn tôi, phải đứng về phía tôi, đừng đứng nhầm bên có được không?”
Chung Thái Lam: “…” Cô hắng giọng rồi nhẹ nhàng nói: “Đúng, tôi đứng về phía anh, đối xử tốt với anh, không đối xử tốt với anh ta.
Chu Mạnh Ngôn, đừng giận nữa nhé?”
Chu Mạnh Ngôn bật cười trước giọng điệu dỗ trẻ con của cô: “Trẻ con thật đấy.”
“Anh cũng thấy thế à?” Cô bật cười theo.
Chu Mạnh Ngôn buồn cười, khóe miệng cong lên nhưng ngay sau đó lại thở dài: “Không vui lắm.”
“Tôi biết.” Ánh mắt cô còn chất chứa chút dịu dàng mà anh không hiểu lắm: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Chu Mạnh Ngôn mấp máy môi nhưng rồi lại bất ngờ nghiêng người, đè nặng lên vai cô: “Tin cô thêm lần nữa vậy.”
Chung Thái Lam thật sự rất xúc động, cô không thể miêu tả được tâm trạng của mình lúc này, giống như trước