Không thấy Quách Tiểu Hàm đâu ư?
Chung Thái Lam kinh ngạc chớp mắt, “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
“Còn chuyện gì nữa, không thấy em gái con đâu nữa rồi. Em gái con đấy, không thấy em gái con đâu cả!” Trong giọng nói sắc bén của Giang Tĩnh lộ rõ sự hoảng loạn và sợ hãi.
Chung Thái Lam hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, “Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh lại đi, đầu tiên mẹ hãy kể cho con nghe mọi chuyện đã thì con mới biết là phải đi đâu để tìm con bé chứ, mẹ đừng tự mình dọa mình nữa.”
Giang Tĩnh cố đè trái tim đang đập thình thịch, bà sốt ruột đi qua đi lại vài vòng, sau đó tóm tắt mọi chuyện cho Chung Thái Lam nghe.
Hóa ra vừa nãy sau lời nhắc nhở của Chung Thái Lam, bà lập tức nhắn tin trong nhóm các phụ huynh trong lớp, hỏi xem hôm nay Quách Tiểu Hàm ăn cơm với con nhà ai.
Các phụ huynh khác cũng rất quan tâm đến chuyện của các bạn trong lớp, ai cũng về hỏi con mình, Giang Tĩnh nhanh chóng biết được là Quách Tiểu Hàm đã ăn tối với ba cô bé hay chơi cùng, lần lượt là Trương Phù, Miêu Viện Viện và Đường Mộng.
Mẹ của Trương Phù gọi điện thoại cho con gái mình, cô bé bắt máy rất nhanh, nhưng khi hỏi đến Quách Tiểu Hàm thì Trương Phù lại khá ngạc nhiên, “Bọn con cãi nhau với Quách Tiểu Hàm mà, cậu ấy đòi về nhà từ lâu lắm rồi.”
Mấy đứa trẻ không có quan niệm về thời gian nên không nói được cụ thể Quách Tiểu Hàm rời đi vào lúc nào, nhưng đại khái là “sau khi xem phim xong”, khoảng hơn bốn giờ.
Từ trung tâm thành phố về nhà hết khoảng nửa tiếng đi xe là cùng, mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy Quách Tiểu Hàm về.
Chung Thái Lam nghe xong mọi chuyện, đầu tiên cô an ủi Giang Tĩnh, “Mẹ à, mẹ đừng lo lắng quá, lúc nãy con nghe Tiểu Hàm nói là không muốn về nhà luôn, con bé có cầm tiền đi, chắc là tự ra ngoài ăn gì đó thôi, em ấy cũng biết là ở nhà không có ai nấu cơm mà.”
Giang Tĩnh nghe xong thì cũng bình tĩnh hơn nhưng vẫn lo lắng, “Bây giờ mẹ về ngay đây, con đến quảng trường trung tâm tìm thử xem, bạn của con bé vẫn còn ở đó, con hỏi mấy đứa nó đi.”
Chung Thái Lam đồng ý, sau đó lại an ủi bà, “Bây giờ vẫn còn sớm, Tiểu Hàm cũng không còn nhỏ, chắc không có việc gì đâu ạ.”
“Hi vọng là vậy.” Giang Tĩnh cúp máy.
Chung Thái Lam cũng không nghĩ lạc quan như những gì mình nói, cô lập tức thay quần áo đi ra ngoài, tài xế không có nhà, mặc dù hình như trong gara vẫn có xe nhưng cô không có chìa khóa, đành phải đi bộ ra ngoài.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời như được nhuộm một màu đỏ rực, thời tiết vẫn còn nóng oi ả, Chung Thái Lam đi bộ một đoạn khá xa mới bắt được một chiếc taxi để ra quảng trường trung tâm.
Chung Thái Lam hỏi Giang Tĩnh về chỗ của các bạn học, hóa ra mấy cô bé đang ăn tối ở một nhà hàng đồ tây.
Lúc Chung Thái Lam đến, ba cô bé nhìn cô với vẻ cảnh giác: “Chị là ai?”
“Chị là chị gái của Quách Tiểu Hàm.” Chung Thái Lam ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề. “Tiểu Hàm vẫn chưa về nhà, bây giờ gia đình chị đang rất lo lắng, các em có thể kể cho chị nghe xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Ba cô bé nhìn nhau, cuối cùng một cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh lên tiếng, “Thật ra cũng không có gì đâu chị, chúng em xem phim xong thì nói chuyện với nhau về nội dung phim, Quách Tiểu Hàm thích nhân vật chính mà Cao Tố Nga diễn nhưng bọn em thấy cô ấy diễn rất tệ, không hề xứng đáng làm nhân vật chính chút nào nên mới phản bác một hai câu, nào ngờ cậu ấy lại cáu lên rồi cãi nhau với chúng em.”
Hai cô bé khác cũng phụ họa theo, “Đúng ạ, chúng em chưa nói gì cả mà cậu ấy đã như vậy rồi, lúc nào cũng thế, cái gì cậu ấy thích thì bọn em cũng phải thích cùng mới được, chẳng tôn trọng người khác chút nào, mà đây cũng không phải lần đầu tiên nên bọn em cứ nghĩ là cậu ấy về nhà rồi.”
“Các em xem phim gì thế?”
“Giải cứu Mã Lệ Liên ạ, phim mà Cao Tố Nga diễn vai chính ấy chị.”
Chung Thái Lam hỏi tiếp: “Các em có thể cho chị xem cuống vé không?”
Một cô bé mở túi xách ra, lấy cuống vé đưa cho Chung Thái Lam.
“Giải cứu Mã Lệ Liên”, diễn viên chính: Cao Tố Nga, Lỗ Nguyên, Sử Dương.
Thời gian: Ngày 20 tháng 7 năm 201X, 14:45 – 16:15.
“Mấy đứa tách nhau ra ở đâu?”
“Ngay cửa rạp chiếu phim ạ.”
Chung Thái Lam nghĩ ngợi một lát, sau đó khách sáo hỏi: “Chị có thể thêm WeChat của mấy đứa không? Để sau này có gì thì chị tiện hỏi mấy đứa hơn.”
Cô bé mặt tròn thêm WeChat của cô.
Chung Thái Lam nói: “Chị phải đi tìm Tiểu Hàm, mấy đứa gọi bố mẹ tới đón đi, đừng đi lung tung nhé.”
Cô bé mặt tròn đáp: “Mẹ em đang tới đây rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Chung Thái Lam rời khỏi nhà hàng, đi xuống khu bảo vệ của trung tâm thương mại hỏi thăm xem có thể kiểm tra camera giám sát không nhưng lại bị từ chối: “Không được, chúng tôi không thể tùy tiện cho người ngoài xem video giám sát được.”
Chung Thái Lam khẩn cầu: “Tôi bị lạc mất em gái, bây giờ cả nhà tôi đang cuống cuồng hết cả lên, các anh có thể thông cảm một chút được không? Hay là anh có thể phát thông báo tìm người được không?”
Nghe nói có trẻ con bị lạc đường, đối phương lập tức đồng ý bật thông báo tìm người, “Quách Tiểu Hàm, Quách Tiểu Hàm, nếu nghe được tin này thì hãy đến tầng một của trung tâm thương mại, người nhà của em đang đợi em ở tầng một…”
Thông báo ba lần liên tục, Chung Thái Lam kiên nhẫn đứng yên tại chỗ đợi nhưng mười mấy phút sau, Quách Tiểu Hàm vẫn chưa xuất hiện.
Chung Thái Lam thầm cảm thấy không ổn, đã đến mức phải phát thông báo tìm người rồi, nếu Quách Tiểu Hàm nghe thấy thì chắc chắn phải xuất hiện chứ, trừ phi… cô bé đã rời khỏi trung tâm thương mại.
“Anh ơi, làm ơn hãy cho tôi xem video giám sát một chút đi ạ.” Chung Thái Lam lại cầu xin thêm lần nữa, “Chỉ cần xem chỗ cửa ra vào thôi, tôi chỉ muốn biết em gái tôi đã rời khỏi khu trung tâm thương mại này chưa.”
Nhân viên phòng bảo vệ cảm thấy tình hình có vẻ không ổn nên cũng mềm lòng, “Vậy cô đợi một lát, tôi phải xin ý kiến của quản lý đã.”
Xét thấy đây là trường hợp trẻ em mất tích nên quản lý đã nhanh chóng đồng ý với lời thỉnh cầu của Chung Thái Lam, còn đích thân dẫn cô đến phòng an ninh để xem video giám sát.
“Anh mở video giám sát chỗ cửa ra vào rạp chiếu phim ở tầng sáu giúp tôi với, bắt đầu từ khoảng 16 giờ 15 phút.” Chung Thái Lam đưa ra một yêu cầu rất cụ thể.
Bảo vệ bật video giám sát lúc đó lên.
Chung Thái Lam chăm chú nhìn vào màn hình.
16 giờ 18 phút 32 giây, bốn cô bé xuất hiện ở cửa ra vào, rất dễ phân biệt.
Theo video giám