Tàu hỏa vững vàng tăng tốc, Chung Thái Lam nhìn cảnh vật đang lướt nhanh ngoài cửa sổ, chậm rãi ăn hết cả hộp kem.
Khóc xong còn được bổ sung thêm đồ ngọt, cuối cùng thì tâm trạng cô cũng ổn định trở lại.
Chu Mạnh Ngôn nheo mắt nhìn nét mặt cô, không dám nhắc lại chuyện vừa nãy: “Gần đây cô đến thăm Nhiếp Chi Văn à?”
Chung Thái Lam liếc anh: “Bạch Đào nói với anh phải không?”
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải làm sáng tỏ một chuyện với cô: “Ừ, cô ấy nói, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi không giống như những gì cô nghĩ đâu, chúng tôi liên lạc với nhau chỉ vì vụ án kia thôi.”
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, cũng như chuyện của Nhiếp Chi Văn và tôi không hề liên quan đến anh vậy.”
Anh bực bội: “Tại sao cô lại nói thế… chẳng lẽ bây giờ chúng ta làm bạn bình thường cũng không được à?”
“Không được.”
Anh kháng nghị: “Tại sao lại không được chứ?”
“Tôi không làm vậy được.” Cô lạnh nhạt đáp: “Đối với anh mà nói thì chắc là rất đơn giản, nhưng về phía tôi thì quá khó khăn.”
Chu Mạnh Ngôn rất khó hiểu: “Tôi không hiểu, chuyện này thì có gì mà khó chứ?”
“Nói vậy đi.” Chung Thái Lam đặt ví dụ rất đơn giản và dễ hiểu: “Nếu có một ngày anh có người yêu thì có lẽ đêm hôm tôi sẽ không ngủ được mà nhắn tin cho cô ấy rằng “Tôi giao Chu Mạnh Ngôn cho cô, từ nay về sau cô hãy đối xử với anh ấy thật tốt nhé.
Nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu”.
Nếu hai người cãi nhau, có khi tôi sẽ gọi điện thẳng cho cô ấy mà nói “Anh ấy chỉ là một đứa trẻ thôi, cô phải hiểu và thông cảm cho anh ấy chứ?”, như vậy nghe có khốn nạn không? Có ác không?”
Chu Mạnh Ngôn tập trung suy nghĩ, cảm thấy rất ba chấm: Vậy thì anh là đồ bỏ đi rồi còn gì?
Chung Thái Lam khẽ thở dài: “Tôi chỉ là một người bình thường, có thể kiềm chế bản thân một lúc nhưng không thể kiềm chế được cả đời.
Vậy nên cách làm tốt nhất chính là không nghe, không nhìn, không biết, như thế thì tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của anh hay làm hại đến anh.
Tôi cũng sẽ không biến thành loại người mà mình ghét, như vậy tốt cho cả hai chúng ta, anh hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.” Anh đang cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, “Tôi là một tên khốn!”
Chu Mạnh Ngôn biết rõ những gì Chung Thái Lam nói đều có lý, cũng biết rằng giải pháp tốt nhất vào lúc này là làm theo những gì cô nói.
Nhưng anh không làm thế được, anh không muốn tuyệt giao với cô, mặc dù biết điều này sẽ khiến cô tổn thương nhưng anh vẫn nhất quyết làm vậy, thậm chí Chu Mạnh Ngôn đã làm thế rồi.
Vậy anh là tên khốn rồi còn gì nữa?
Cô vẫn muốn giải vây cho Chu Mạnh Ngôn: “Không, anh chỉ… chỉ không hiểu mà thôi.” Điều này không trách anh được, anh cũng không biết cô thật sự xấu tính đến mức nào, Chung Thái Lam càng không muốn cho anh thấy khía cạnh này của mình, “Anh có thể nghĩ thế này: tôi chỉ là một người bạn bình thường, coi như tôi đã tốt nghiệp và ra nước ngoài rồi, vậy là chúng ta mất liên lạc một cách tự nhiên, không bao lâu nữa anh sẽ quen dần thôi.”
“Một người bạn bình thường không đáng để anh nhọc lòng níu kéo mà, đúng không?”
Chu Mạnh Ngôn buột miệng giải thích: “Không phải, ý tôi là làm bạn bình thường trước…” Còn chưa nói dứt câu thì anh đã cảm thấy tim mình run lên bần bật, từ từ đã, anh vừa nói gì cơ? Làm bạn bình thường trước là sao?
Những điều mà trước kia Chu Mạnh Ngôn đã từng bỏ qua lập tức xuất hiện trong đầu: Anh luôn đợi cô gọi điện cho mình; mỗi ngày nhìn điện thoại ít nhất vài lần; mặc dù biết rằng hai người tách nhau ra là tốt nhất nhưng anh vẫn muốn gặp Chung Thái Lam; Bạch Đào gọi điện báo tin, nghĩ đến việc cô về quê một mình, anh không hề suy nghĩ gì mà vội vàng đuổi theo.
Bây giờ làm bạn bình thường trước, vậy sau này thì sao? Trái tim anh khao khát, muốn gắn bó với cô bởi mối quan hệ gì đây?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Cái gọi là bạn bè bình thường chẳng qua chỉ là một tấm màn che đi sự thật rằng anh đã thay lòng đổi dạ ngay sau khi Cao Ngân Nguyệt chết chưa được bao lâu mà thôi.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn cũng không bị Lâm Hà nói trúng tim đen, anh đã nói với Lâm Hà rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ không đơn giản giống những người khác nhưng suy cho cùng vẫn là thay lòng đổi dạ.
Anh nghĩ phức tạp như vậy có lẽ chỉ vì không muốn thừa nhận rằng mình không có lương tâm, nhưng bây giờ Chu Mạnh Ngôn không thể lừa dối bản thân kiểu đấy được nữa.
Anh không có lương tâm thế đấy, là tên khốn thế đấy, anh thích Chung Thái Lam rồi.
Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chu Mạnh Ngôn hốt hoảng, nói với Chung Thái Lam là mình sẽ theo đuổi cô ư? Không được!
Nếu Chu Mạnh Ngôn làm vậy thì sao xứng đáng với Cao Ngân Nguyệt được đây? Tình cảm cô ấy dành cho anh cực kỳ sâu đậm, có chết cũng không hối hận.
Bây giờ tro cốt cô ấy còn chưa lạnh, anh đã thích người khác thì thôi không nói làm gì, dù sao tình cảm cũng là thứ mà não bộ không thể khống chế được.
Nhưng theo đuổi người khác lại là chuyện khác, cho dù tình cảm mà anh dành cho Cao Ngân Nguyệt không sâu đậm lắm thì cũng không thể làm việc vô lương tâm như thế được, không bàn đến việc người khác thấy thế nào, ngay cả bản thân Chu Mạnh Ngôn cũng thấy mình thật đáng khinh.
Hơn nữa giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Cao Ngân Nguyệt qua đời chưa bao lâu mà anh đã thích người khác rồi, vậy anh sẽ thích Chung Thái Lam trong bao lâu đây? Anh có chắc mình sẽ không thay lòng đổi dạ nữa không?
Chu Mạnh Ngôn cũng không dám nghĩ nếu mình phụ lòng Chung Thái Lam thì cô sẽ bị tổn thương đến mức nào.
Vậy thì rời khỏi cô… Không! Anh không muốn làm vậy! Anh cực kỳ không muốn, anh thà cứ bị giày vò như này còn hơn.
Bây giờ Chu Mạnh Ngôn đã hiểu thế nào là kìm lòng không đặng rồi, đó là khi tất cả các thể loại đạo lý đều đứng sang một bên và chỉ có mỗi tình cảm đứng ở bên đối lập, dù đáng thương nhưng lại cực kỳ quật cường, sống chết cũng không chịu cúi đầu.
Vậy bây giờ phải làm sao? Độ ấm trong khoang tàu rất thoải mái nhưng lòng anh lại nặng trĩu, chất chứa rất nhiều nỗi niềm, không hề bình yên chút nào.
Đúng lúc này, cô lại hỏi: “Anh đã hiểu chưa?”
“Tôi…” Chu Mạnh Ngôn cố vắt óc để nghĩ ra một đáp án phù hợp, nào ngờ các tế bào não của anh lại như vừa ngủ gật, chẳng hiểu sao lại trả lời một cách đầy đáng thương: “Đói quá.”
Chung Thái Lam sững sờ: “Hả?”
“Tôi đói rồi.” Anh quyết định tiếp tục lấy cớ này: “Trưa nay tôi chưa ăn cơm, cô có đói không?” Không chờ cô trả lời anh đã lấy điện thoại ra và mở phần mềm, “Chúng ta gọi một hộp cánh gà để ăn nhé?”
Chung Thái Lam: “…”
“Ăn kem nữa không? Tôi gọi một cốc kem tươi cho cô nhé? Ăn tart trứng không? Tôi biết là cô thích mà, mua nhé.”
Chung Thái Lam dở khóc dở cười: “Anh đang đi du xuân đấy à?”
“Tôi muốn mời cô ăn gì đó thôi.” Còn có rất nhiều điều mà anh chưa nghĩ ra, có rất nhiều nút thắt chưa thể tháo gỡ, nhưng ban đầu Chu Mạnh Ngôn xuất hiện để làm bạn với cô, vậy nên tóm lại là bây giờ anh vẫn còn giá trị.
Về những vấn đề khác thì sau này tự khắc sẽ có đáp án, anh chỉ cần thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ thôi.
Lúc đến ga Tùng Dung, Chung Thái Lam từ bỏ ý định thuyết phục Chu Mạnh Ngôn quay về, cô chỉ dặn anh: “Anh đến Tùng Dung là quyền của anh, nhưng đừng có mà đi theo tôi đấy.”
“Cô yên tâm, tôi không làm phiền cô đâu.” Chu Mạnh Ngôn đồng ý: “Tôi sẽ không chạy đến nhà cô, không thì kiểu gì mẹ cô