Đến hai giờ chiều Chu Mạnh Ngôn mới gọi lại cho Chung Thái Lam, anh cất giọng khàn khàn: “Cô có rảnh không?”
“Anh đang ở đâu?” Chung Thái Lam hỏi: “Tôi gọi cho anh mãi mà không được.”
Anh giải thích: “Đi xa quá nên không có sóng.”
Đáp lại anh là sự im lặng ở đầu dây bên kia, vài phút sau cô vẫn im lặng, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy tim mình như sắp nhảy lên tận cổ họng: “Cô… giận à?”
“Không.” Cô trả lời rất nhanh nhưng có vẻ không được thật lòng cho lắm: “Qua đây ăn cơm đi, tôi để phần cho anh rồi.”
Chu Mạnh Ngôn lo lắng lên tiếng: “Tôi đỗ xe ngay bên ngoài, cô ra đây được không?”
Chung Thái Lam nhíu mày nhưng vẫn đáp: “Đợi tẹo.” Cô cho đồ vào hộp giữ nhiệt, còn rót một cốc nước ấm rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa to, cô không cẩn thận nên giẫm phải một vũng bùn.
Ở ngoài sân, xe đã đỗ thành một hàng rất dài, cô ôm đồ gian nan đi về phía trước.
Cách đó không xa, Chu Mạnh Ngôn hạ cửa kính xuống và vẫy tay với cô.
Cô chạy chậm đến, cảm thấy như vừa trút được gánh nặng: “Anh… anh sao vậy?”
Chẳng trách Chung Thái Lam lại ngạc nhiên, Chu Mạnh Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, áo khoác thì vắt lên ghế dựa để hong khô, trên đó dính rất nhiều bùn đất.
Anh hạ ghế xuống, leo ra phía sau và mở cửa xe cho cô: “Không sao đâu, bị trượt một phát thôi.”
Chung Thái Lam nhanh chóng chui vào xe rồi đưa thức ăn và nước cho anh, cảm giác không vui lúc nãy cũng đã biến mất: “Mau ăn một ít đi, anh không bị ngã đấy chứ?”
Anh nhận lấy chai nước, tu một hơi hết sạch rồi lập tức vùi đầu vào ăn: “Không, chỉ bị bẩn áo nên ngại không muốn gặp người khác thôi.”
Chung Thái Lam không tin, cô nhấc tay anh lên, quả nhiên thấy có mấy vết thương, da bị xước lộ ra phần bắp thịt màu đỏ, trên mu bàn tay còn dính ít bùn nữa: “Thế này là không sao à?”
Chu Mạnh Ngôn không để ý đến chuyện này lắm: “Tất nhiên là không sao rồi, trẻ con ba tuổi bị xước da thì mới gọi là có sao.”
Chung Thái Lam bỏ tay xuống, lườm anh một cái rồi quay mặt ra cửa sổ.
Chu Mạnh Ngôn ăn xong mới phát hiện ra mình vừa lỡ lời, anh cầm hộp đồ ăn, luống cuống nói: “Ấy… thật ra là không có gì đâu.”
Chung Thái Lam nhận lấy hộp đồ ăn và cốc nước, đẩy cửa xe ra ngoài, Chu Mạnh Ngôn định giữ cô lại thì bị cô trừng mắt: “Ngồi yên đó đợi đi.”
Anh ngoan ngoãn ngồi yên đợi cô.
Năm phút sau, Chung Thái Lam quay lại và cầm theo một cốc trà nóng lẫn hai miếng vải sát trùng, cô sát trùng miệng vết thương giúp anh rồi dán miếng băng cá nhân không thấm nước lên: “Cẩn thận.”
Chu Mạnh Ngôn cầm cốc trà nóng uống từng ngụm một, cảm thấy vừa ấm lòng vừa ấm bụng: “Biết rồi, tại mưa to quá nên hơi khó đi thôi, tôi bị trượt lúc trèo tường.”
Chung Thái Lam nhíu mày hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Đến mấy cái nhà kính ở nhà máy Lân Long thôi, cô nói xem có lạ không, trong nhà kính có rất nhiều loại dược liệu, máy móc bên trong nhà máy vẫn làm việc bình thường, nhìn qua chẳng có vấn đề gì cả.” Chu Mạnh Ngôn nghĩ ngợi, “Hay Thiên Thần Trắng do Nhiếp Chi Văn tự mua?”
Chung Thái Lam cũng nói cho anh nghe về những chuyện mình nghe được: “Nguồn thu nhập chính của đa số người dân trong thôn là trồng dược liệu bán cho Lân Long, nếu như nhà máy đó chỉ là cái xác không thì cũng không cần thiết phải làm vậy.”
Nói đến đó, cô ngừng lại một lúc, chuyển đề tài: “Nhưng có một điều rất lạ, hôm nay Nhiếp Chi Hành đến gặp tôi.”
Chu Mạnh Ngôn ngồi thẳng dậy: “Anh ta gặp cô làm gì?”
“Không có chuyện gì to tát, anh ta nhờ tôi đến thăm Nhiếp Chi Văn.”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày, cảm giác kỳ lạ xuất hiện, giống như vừa có một con côn trùng nào đó bò qua trái tim khiến anh không thể bỏ qua được.
Chung Thái Lam nghĩ ngợi: “Mặc dù hơi bất ngờ nhưng cũng không đến mức khó hiểu.
Nhiếp Chi Văn bị giam ở thành phố Hoài, Nhiếp Chi Hành thì lúc nào cũng ở Tùng Dung, không có thời gian để ý đến em trai nên nhờ tôi đi thăm là chuyện bình thường.”
“Không.” Lông mày Chu Mạnh Ngôn nhíu chặt lại: “Vụ án của Nhiếp Chi Văn còn chưa được đưa ra tòa để xét xử, chưa biết kết quả sẽ thế nào.
Nếu tôi là Nhiếp Chi Hành thì việc cấp bách nhất lúc này là phải thuê một luật sư thật giỏi, vụ án này có rất nhiều khâu cần làm.”
Mặc dù bằng chứng về chuyện Cao Ngân Nguyệt bị giết vững chắc như núi, nhưng những vụ án giết người khác nhau lại có phán quyết khác nhau, anh không cam tâm, cũng không muốn thừa nhận, nhưng nếu Nhiếp Chi Văn muốn thoát tội tử hình thì không phải là không thể.
Vậy nên lúc nào Chu Mạnh Ngôn cũng mong mình có thể giúp cảnh sát tìm được thêm chứng cứ để anh ta phải đền mạng cho Cao Ngân Nguyệt.
Chung Thái Lam nghĩ một lúc rồi tức giận nói: “Được rồi, đoán nữa cũng chẳng có ích gì đâu.
Có thể do anh ta chỉ muốn nhờ tôi đi thăm Nhiếp Chi Văn, cho anh ta chút hy vọng thôi.”
“Hy vọng? Hy vọng gì cơ?” Phản ứng của Chu Mạnh Ngôn rất dữ dội, anh lạnh lùng nói: “Hy vọng sống sót ư? Anh ta là kẻ đáng chết!”
Nhiếp Chi Văn là hung thủ sát hại Cao Ngân Nguyệt, anh ta đã làm chuyện tàn nhẫn như vậy với Cao Ngân Nguyệt, còn tra tấn cô ấy suốt khoảng thời gian dài nữa, có chết nghìn lần cũng không hết tội.
Bầu không khí như đông cứng lại, Chung Thái Lam quay đầu sang chỗ khác: “Tôi không muốn thảo luận về vấn đề này với anh.”
Chu Mạnh Ngôn vừa bực mình vừa lo lắng rồi lại thầm cảm thấy uất ức và oán hận, anh cũng bực bội quay đầu sang chỗ khác: Không thảo luận thì không thảo luận nữa.
Nhưng mà anh chỉ giả vờ tỏ vẻ được khoảng ba giây, một lúc sau lại không kìm lòng được mà nhìn về phía cửa kính, thấy Chung Thái Lam im lặng nhìn xuống thì càng giận hơn, quyết định không nói chuyện với cô trong ba phút tới.
Nào ngờ Chung Thái Lam lại chủ động lên tiếng: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi…” về đây.
Cô còn chưa thốt ra hai chữ cuối cùng thì anh đã thấy không ổn, vội vàng ngắt lời: “Đúng rồi, sao tôi không thấy Hoàng Nữu đâu?”
Đề tài này vừa đột ngột lại vừa kỳ lạ, Chung Thái Lam ngẩn ra, đành nuốt hai chữ kia xuống, nhẹ nhàng đáp: “Nó bị ốm rồi, cậu tôi nhốt nó ở phía sau nhà… sao anh lại biết Hoàng Nữu?”
“Lần trước cô về quê, tôi đã đi theo cô, hình như lúc đó nó thấy tôi.” Chu Mạnh Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá tìm được đề tài rồi, coi như vừa lật câu chuyện này sang trang khác: “Cô vừa nói là nó bị ốm à?”
Nhắc đến Hoàng Nữu, Chung Thái Lam cũng không tức giận nữa: “Đúng vậy, nó chẳng chịu ăn gì cả, cứ nằm gục một chỗ không động đậy.”
Chu Mạnh Ngôn nghiêm túc hỏi: “Có cần phải đưa nó đi bệnh viện để khám không?”
Chung Thái Lam hơi do dự, nếu muốn đi khám bệnh thì chỉ có thể đưa Hoàng Nữu tới Tùng Dung, có điều chưa chắc ở Tùng Dung đã có bệnh viện thú y, chỗ này không giống thành phố Hoài, cô cũng chưa thấy người dân trong thôn này đưa thú cưng đi bệnh viện bao giờ, nếu thú cưng trong nhà bị ốm cứ kệ cho nó tự khỏi, không khỏi được thì chết, khi đó đào một cái hố chôn nó thôi.
Nhưng Hoàng Nữu… Hoàng Nữu thì khác.
“Đi chứ, nhưng đi kiểu gì?”
Chu Mạnh Ngôn thản nhiên nói: “Tôi chở cô đi, vừa khéo tôi phải về thay quần áo."
“Được rồi, để tôi vào nói với mẹ một câu.”
Nhưng không thấy Giang Tĩnh đâu, chắc là lên tầng ngủ bù rồi.
Chung Thái Lam đành phải ra chỗ Quách Mậu Nguyên đang nói chuyện với mọi người, bảo ông ta là cô muốn đến huyện Tùng Dung một lúc.
Quách Mậu Nguyên không yên tâm lắm: “Cháu có