Chu Mạnh Ngôn và Nhiếp Chi Hành bắt đầu chơi mèo đuổi chuột trong văn phòng.
Lọ hoa ở góc tường, các loại tài liệu trong tủ, bàn phím, con chuột… tất cả mọi thứ đều được Chu Mạnh Ngôn vận dụng rất linh hoạt để cản đường của Nhiếp Chi Hành.
Chu Mạnh Ngôn sử dụng thể lực rất cẩn thận, cố gắng hết sức để không thực hiện những động tác mạnh và không vận động quá lâu, anh chỉ không ngừng tránh né Nhiếp Chi Hành trong không gian nhỏ hẹp này.
Dù vậy, thể lực của Chu Mạnh Ngôn vẫn bị tiêu hao rất nhanh, lùi về phía sau, quay người, né bên nọ, tránh bên kia, động tác nào cũng tốn nhiều sức hơn trước kia.
Có rất nhiều lần lưỡi rìu đã lướt qua cánh tay và phần lưng áo của Chu Mạnh Ngôn, nếu anh mà né lệch một vài centimet nữa thôi là sẽ đổ máu ngay.
Thời gian dần trôi đi, vẻ mặt của Chu Mạnh Ngôn càng ngày càng tái nhợt, mà động tác của Nhiếp Chi Hành cũng bắt đầu chậm dần.
Sàn nhà bắt đầu xuất hiện những vũng nước lớn.
Tầng ba cũng không an toàn nữa rồi, bây giờ hai người chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Nhiếp Chi Hành vừa thở hổn hển vừa chửi thề, anh ta gồng cơ bắp ở tay, giơ cao chiếc rìu rồi bất ngờ bổ mạnh về phía Chu Mạnh Ngôn.
Đúng lúc này mồ hôi lại chảy xuống hốc mắt của Chu Mạnh Ngôn, mắt anh cay xè, tuyến lệ mất kiểm soát mà tiết ra nước mắt để chống lại cảm giác cay ấy khiến tầm mắt anh mờ đi.
Bộ não mất tín hiệu thị giác chính xác, không thể kịp thời đưa ra phán đoán.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này thì anh chỉ có thể nghiêng người tránh dựa theo tiếng động và trực giác.
Cũng may là Chu Mạnh Ngôn tránh đúng, lưỡi rìu lướt qua tai anh và cắm mạnh vào chiếc bàn gỗ lim.
Dồn hết sức nhưng lại bị hụt, tay Nhiếp Chi Hành run lên, không thể rút nổi rìu ra khỏi bàn.
Chu Mạnh Ngôn nắm lấy cơ hội này, vội tóm lấy cán rìu và giơ chân đá mạnh vào đầu gối Nhiếp Chi Hành.
Nhiếp Chi Hành ngã sấp xuống đất, không thể bò dậy ngay được.
Chu Mạnh Ngôn nhân cơ hội này rút rìu ra, chẳng nghĩ ngợi gì mà ném nó ra ngoài cửa, một tiếng “tủm” vang lên, rìu chìm xuống nước, để lại những gợn sóng lăn tăn.
“Vậy mới công bằng.” Anh tiện tay lau mồ hôi trên trán.
Lúc này mực nước đã dâng đến mắt cá chân anh và không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Nhiếp Chi Hành chống tay vào mép bàn và đứng lên, sau khi tạm nghỉ hai giây, anh ta bất ngờ đấm mạnh về phía mặt Chu Mạnh Ngôn.
Anh nghiêng đầu tránh cú đấm, đồng thời dùng cánh tay đỡ nắm đấm của anh ta, tay còn lại nhắm vào huyệt thái dương của Nhiếp Chi Hành.
Hai người đánh qua đánh lại mấy chiêu liền, liên tục quấn lấy nhau, đúng lúc đang trong trạng thái căng thẳng thì Nhiếp Chi Hành bất ngờ huých đầu gối vào vết thương ở xương sườn của Chu Mạnh Ngôn.
Anh không kịp tránh, bị Nhiếp Chi Hành đá trúng nhưng lại nhanh chóng dùng khuỷu tay giữ chặt lấy phần cong lên của đầu gối Nhiếp Chi Hành, kéo mạnh về phía trên, đè anh ta lên bàn, nhân lúc anh ta còn chưa làm gì được thì dùng cẳng tay khống chế cổ anh ta.
Nhiếp Chi Hành không chịu nhận thua, tiện tay vớ lấy món đồ trang trí nào đó trên bàn và đập mạnh vào gáy Chu Mạnh Ngôn.
Món đồ đó là con ngựa bằng đồng rất nặng.
Chu Mạnh Ngôn không thể không tránh sang chỗ khác.
Nhiếp Chi Hành nhân cơ hội này dùng tay đẩy anh ra, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của Chu Mạnh Ngôn.
Chu Mạnh Ngôn buột miệng hỏi: “Anh Nhiếp có bản lĩnh như vậy, sao không làm gì lương thiện mà cứ nhất quyết đâm đầu vào con đường này là sao?”
“Anh còn trẻ, làm gì không làm, cứ đâm đầu vào chỗ chết là sao?” Dù sao Nhiếp Chi Hành cũng đã lớn tuổi, mặc dù rất chú ý đến việc rèn luyện nhưng chung quy trái tim anh ta cũng không bằng người trẻ tuổi.
Chu Mạnh Ngôn lau vết máu ở khóe môi: “Vậy thì phải hỏi cậu em yêu quý của anh xem anh ta đã dùng những thủ đoạn bẩn thỉu nào chứ.”
Từ lúc đánh nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Nhiếp Chi Hành nổi giận.
Chu Mạnh Ngôn mỉa mai: “Anh cả như bố, anh nuôi lớn anh ta mà lại không dạy dỗ anh ta phải sống thế nào, để anh ta trở thành một thằng ngu luôn tự cho mình là đúng…”
Chu Mạnh Ngôn còn chưa nói hết câu thì Nhiếp Chi Hành đã không chịu nổi nữa, tung nắm đấm vào mặt anh.
Chu Mạnh Ngôn cười khẩy, không chịu thua kém mà đá mạnh vào bụng anh ta.
Nếu trước kia hai người đánh nhau chỉ vì lợi ích thì bây giờ cả hai đã nóng máu hơn rất nhiều rồi.
Chu Mạnh Ngôn cũng quên mất kế hoạch tiết kiệm thể lực của bản thân, anh dùng hết sức đấm mạnh về phía đối phương.
Chẳng bao lâu sau, mặt mũi cả hai đều bầm dập.
Nhiếp Chi Hành bị Chu Mạnh Ngôn đấm vỡ sống mũi, máu tươi chảy ròng ròng, anh ta lau mặt: “Không đến lượt mày soi mói đánh giá em trai tao!”
“Đã làm rồi mà còn sợ bị người ta nói à?” Chu Mạnh Ngôn cảm thấy miệng vết thương của mình lại rách ra, máu đang chảy không ngừng, nhưng vì vận động mạnh nên anh không hề cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang hạ thấp.
Anh đưa tay lên chặn cú đấm của Nhiếp Chi Hành, sau đó xoay người gạt anh ta ngã xuống đất.
Nước đã dâng đến đùi, Nhiếp Chi Hành bị anh đè như vậy thì chìm hẳn xuống nước, anh ta không thở nổi, vội vàng ra sức giãy giụa.
Chu Mạnh Ngôn đè nặng cả người lên người Nhiếp Chi Hành, giữ chặt lấy anh ta.
Chỉ vài phút sau, động tác của Nhiếp Chi Hành đã bắt đầu chậm dần, một lúc sau, anh ta ngừng giãy giụa.
Chu Mạnh Ngôn lảo đảo, từ từ đứng dậy.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh vẫn kéo Nhiếp Chi Hành ra khỏi nước, sờ chóp mũi anh ta, đúng là đã tắt thở rồi.
“Mẹ kiếp.” Chu Mạnh Ngôn mắng một câu, tìm kiếm trong phòng hồi lâu nhưng vẫn không thấy thứ gì phù hợp, cuối cùng anh đành phải tháo chiếc khăn lụa trên người mình ra, trói tay Nhiếp Chi Hành ra phía sau, sau đó thực hiện động tác hồi sức tim phổi.
Không biết do chỉ ngâm nước trong khoảng thời gian ngắn hay là vì Nhiếp Chi Hành sống quá dai, sau khi ho ra mấy ngụm nước, anh ta bắt đầu thở hồng hộc.
“Anh Nhiếp, chuyện sống chết của anh phó mặc cho ông trời đi.” Chu Mạnh Ngôn nói xong thì quay người rời khỏi văn phòng.
Lúc này nước đã dâng đến eo của anh rồi, nếu không lên sân thượng thì anh sẽ phải chết chung với Nhiếp Chi Hành mất.
Tình hình trên sân thượng chẳng khá hơn bao nhiêu, nước mưa trút xuống sàn bê tông, con người cũng chỉ nhỏ bé như hạt cát trên sa mạc thôi, không thể chống lại thiên nhiên.
Chu Mạnh Ngôn thở hổn hển ngồi xuống bậc thang ở lối ra.
Quần áo anh thấm đẫm máu tươi, áo sơ mi trắng giờ đã ngả sang màu hồng nhạt.
Không chỉ vậy, từ trên xuống dưới người anh còn có khá nhiều vết thương ở mô mềm (1), vết bầm tím cũng không ít, lúc nãy va đập nhiều như vậy có khi còn bị gãy xương cũng nên.
(1) Trong y học, thuật ngữ mô mềm dùng để chỉ các mô ngoài xương không phải biểu mô, có tác dụng liên kết, hỗ trợ hoặc bao bọc các cơ quan và cấu trúc khác (mô tạo máu/bạch huyết) trong cơ thể.
Mô mềm bao gồm cơ xương, mô sợi, mô mỡ, hệ mạch máu và mạch bạch huyết, hệ thần kinh ngoại biên.
Mô mềm thường có nguồn gốc từ trung bì.
Nhìn qua thì có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng hiện tại gió lạnh thổi vào cơ thể ướt đẫm của anh, thân nhiệt nhanh chóng hạ xuống, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy cực kỳ đau họng, có vẻ như bắt đầu sốt rồi.
Chỉ mong đội trưởng Tăng sẽ đến kịp, nếu không thì anh phải viết di chúc ở đây thật đấy.
Chu Mạnh Ngôn cười khổ, chợt nghĩ đến Chung Thái Lam: Cô ấy có khỏe không? Có được đưa đến Tùng Dung an toàn không? Gần đây cô rất lý trí, chắc sẽ không chạy đến đây gặp anh đâu nhỉ?
Mới xa nhau một lúc thôi mà anh đã thấy nhớ cô rồi… Chuyện này lạ thật đấy, nhớ cô làm gì chứ? Đã chẳng giúp được gì mà còn không thể gặp cô… Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không thể khống chế nổi suy nghĩ của mình, đầu óc anh chỉ muốn bay về chỗ cô mà thôi.
Anh không thích cảm giác mất khống chế, nhưng kỳ diệu thật đấy, cảm giác này lại không hề tệ chút nào.
Chu Mạnh Ngôn rất muốn gặp Chung Thái Lam, rất muốn hẹn hò với cô.
Tại sao lại không chứ? Đợi đến lúc kẻ giết người phải đền mạng, tội phạm vào tù, mọi chuyện chấm dứt thì hai người có thể hẹn hò với nhau.
Cho phép anh ích kỷ một lần đi, nếu Cao Ngân Nguyệt muốn trách thì cứ trách anh là được.
Anh sẵn lòng trả giá.
Vì anh thật sự không thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hẹn hò với cô thôi là Chu Mạnh Ngôn đã thấy lòng mình xốn xang rồi, những chuyện khác đều không còn quan trọng.
Lòng tự tôn? Anh không cần, anh sẵn lòng làm tù binh của Chung Thái Lam.
Tất nhiên, nếu Chung Thái Lam bằng lòng cho anh chút tự do thì sẽ càng tốt hơn.
Chu Mạnh Ngôn ngồi trong cơn mưa tầm tã, khẽ mỉm cười.
Chẳng hiểu sao núi non sông nước phía xa lại dần trở nên rõ ràng.
Anh ngẩng đầu lên, hóa ra mưa đã ngớt rồi.
Nước trên sân thượng chảy ào ào xuống dưới, tạo thành một thác nước tự nhiên, nhìn qua màn mưa mờ ảo phía xa, anh thấy hình như có gì đó đang lại gần đây.
Tầm này mà lại có thể đến đây thì chỉ có… thuyền! Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng đứng dậy và bước nhanh đến rìa sân thượng, anh nheo mắt lại.
Quả nhiên, đó là một con thuyền bơm hơi, hình như trên đó có hai người mặc áo phao cứu trợ màu đỏ cam, từ xa nhìn