Thời gian chầm chậm trôi đi.
“Đừng nói là em từ chối nhé?” Chu Mạnh Ngôn lo lắng muốn chết nhưng không dám thể hiện ra mặt, chỉ tỏ vẻ bông đùa: “Hay em lại muốn thử anh trước?”
Chung Thái Lam đưa tay ra nhận bó hoa: “Không phải, lần đầu có người tặng hoa tỏ tình nên em hơi bất ngờ thôi.”
“Dọa chết anh rồi.” Chu Mạnh Ngôn vỗ ngực và thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm chầm lấy cô, “Được rồi, được rồi, thoát ế rồi, thoát ế rồi.”
Chung Thái Lam ôm eo Chu Mạnh Ngôn, dựa đầu vào vai anh rồi hỏi: “Anh nghĩ kỹ chưa?”
“Gặp nguy hiểm ư? Không sao, anh thích vậy.” Anh hôn nhẹ vào sau tai cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy em có hối hận không? Anh là một người bạn trai có thể biến mất bất cứ lúc nào đấy.”
Chung Thái Lam sững sờ, giả vờ như vừa mới nhận ra điều gì đó: “Anh nói vậy thì em mới nhận ra…”
Chu Mạnh Ngôn nổi giận: “Này, em đã đồng ý rồi, không được đổi ý.”
“Em đùa thôi.” Chung Thái Lam bật cười: “Không đổi ý đâu, em sợ bây giờ em mà đổi ý thì anh sẽ lại biến mất.”
Bây giờ cô vẫn rất lo lắng và sợ hãi, giống như có một lưỡi dao treo trên đầu mình vậy, bây giờ chỉ có chừng ấy thời gian, hai người định dùng để yêu nhau hay tiếp tục bối rối đây? Không cần nói thì mọi người cũng đoán được đáp án rồi.
Nếu chỉ có thể ở bên nhau một khoảng thời gian nhất định thì hãy dùng để yêu nhau đi.
Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu rục rịch: “Vậy anh có thể hôn em rồi đúng không?”
“Không phải anh hôn em rồi sao?” Vì Chu Mạnh Ngôn cứ táy máy nên Chung Thái Lam cảm thấy chỗ sau tai rất ngứa.
Chu Mạnh Ngôn nâng mặt cô lên: “Hôn, anh nói là hôn...!được rồi, em nhắm mắt lại đi.”
Chung Thái Lam nghe lời Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt lại, hàng mi hơi run run.
Chu Mạnh Ngôn nín thở lại gần cô, nhẹ nhàng chạm vào môi cô một cái, sau khi xác nhận rằng đối phương đã đồng ý thì anh bắt đầu vào việc.
Đây là một nụ hôn vừa dịu dàng vừa triền miên, trong miệng cả hai người đều ngập tràn hương vị ngọt ngào.
Hoang đường thật.
Trong đầu Chung Thái Lam bỗng xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ lạ: Mới đầu còn tưởng rằng việc thân mật với Chu Mạnh Ngôn sẽ tự nhiên và bình thường giống như cảm giác tay trái nắm lấy tay phải, nhưng hóa ra không phải.
Điều giống tưởng tượng nhất là dù cô cảm thấy rất lạ nhưng lại không khó chịu với sự thân mật này.
Một lúc lâu sau, Chu Mạnh Ngôn thả cô ra, cẩn thận hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Chỉ vậy thôi à?” Chung Thái Lam sờ môi, cảm thấy môi mình hơi đau, còn sưng lên một chút.
Chu Mạnh Ngôn hôn lên má Chung Thái Lam: “Sao anh có thể tha cho em được chứ? Nhưng nên từ từ làm từng bước một, đừng vội.”
Chung Thái Lam nhìn anh, “Lúc chiều ai đi thẳng vào vấn đề vậy?”
“Lúc đấy anh chỉ đùa thôi.” Vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn rất bình thường, không hề chột dạ chút nào, “Không bàn về những chuyện khác nữa, chúng ta cùng xem phim đi.”
Chung Thái Lam nhìn anh với ánh mắt đầy hàm ý: “Phim gì vậy?”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Một bộ phim tình cảm trong sáng.”
Anh nói thật.
Bộ phim mà Chu Mạnh Ngôn muốn cho cô xem đúng là một bộ phim điện ảnh lãng mạn về tình yêu ngây thơ trong sáng, dịu dàng thắm thiết.
Chung Thái Lam lễ phép kiểm điểm lại bản thân một giây, sau đó tò mò hỏi: “Sao lại phải xem phim này?”
“Thời gian xem phim dài, bầu không khí lãng mạn, rất phù hợp cho màn dạo đầu.” Chu Mạnh Ngôn tắt đèn chính trong nhà, chỉ để lại hai ngọn đèn áp tường nhỏ, trong phút chốc, bầu không khí đã trở nên mập mờ hơn.
Chung Thái Lam dựa người về phía sau: “Nghe có vẻ rất hợp lý.”
Chu Mạnh Ngôn nắm lấy vai Chung Thái Lam rồi kéo cô vào lòng mình: “Thế này này.”
Chung Thái Lam mỉm cười, dựa đầu vào vai anh sau đó tập trung xem phần đầu của bộ phim điện ảnh trước mặt.
Sau mười phút đầu, bầu không khí quanh hai người dần thay đổi.
Chu Mạnh Ngôn quay sang hôn má Chung Thái Lam, sau đó liếm nhẹ lên cổ cô, còn vén cả tóc cô sang một bên để tiện hôn lên cổ, giống như một chú mèo nhỏ tinh nghịch, thỉnh thoảng dùng phần đệm dưới móng để thăm dò chủ mình.
Chung Thái Lam cảm thấy phần sau tai mình vừa ngứa vừa nóng thì nhíu mày, vội tránh sang một bên: “Anh nghịch ngợm gì thế, sao bảo là xem phim cơ mà?”
“Em ngốc thế.
Sao có thể chỉ xem phim thôi, chẳng lẽ xem xong em định nghiên cứu về bài học cuộc sống có thể rút ra rồi bình luận về phim à?” Chu Mạnh Ngôn ôm cô vào lòng, xoa nhẹ: “Anh làm thế này để em quen dần thôi.”
Chung Thái Lam quay sang nhìn anh: “Em còn lạ gì anh nữa?”
Nghe giọng điệu của Chung Thái Lam, Chu Mạnh Ngôn cũng biết là có vấn đề, vội vàng hôn lên má cô: “Ý anh là cơ thể em.
Bây giờ người em vẫn chưa quen với sự tồn tại của anh, lát nữa khi bắt đầu em sẽ chống cự theo bản năng, như vậy thì không thoải mái, rồi không có ấn tượng tốt nữa, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tình dục của chúng ta sau này.”
Chung Thái Lam: “…” Nghe rất logic, có vẻ hợp lý đấy, “Vậy thì hôm nào làm?”
“Em nghĩ hay lắm.” Chu Mạnh Ngôn ôm chặt cô vào lòng mình: “Anh không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.”
Chung Thái Lam bật cười, nhẹ nhàng sờ má anh: “Anh đấy nhé.”
“Anh đây.” Chu Mạnh Ngôn cắn nhẹ vành tai Chung Thái Lam, sau đó cầm cổ tay cô đặt lên ngực mình: “Nào, bây giờ em hãy làm quen với anh một chút đi, dù em là người đã tạo ra anh nhưng chắc chắn em không biết anh thích chỗ nào đâu.”
Chung Thái Lam hừ một tiếng: “Em sắp biết rồi.” Mà cô không chỉ nói suông, sau đó còn dùng hành động để chứng minh ngay.
Đây là nhân vật mà cô đã tự tay sáng tác, đáng ra cô phải hiểu Chu Mạnh Ngôn hơn cả chính bản thân anh.
Nhưng nhân vật hư cấu thì không có cảm giác chân thật đến mức này, hiện tại cơ thể anh đang tỏa ra hơi ấm của một người bình thường, cảm giác ấy rất lạ.
Chung Thái Lam không thể chờ đợi thêm nữa, cô rất muốn biết thêm về Chu Mạnh Ngôn, hiểu rõ tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Sự nhiệt tình và chủ động của Chung Thái Lam khiến Chu Mạnh Ngôn giật mình, anh chợt nhận ra, có vẻ như mình đã nhầm, người khác thì cần chậm mà chắc nhưng Chung Thái Lam lại khác, sự tồn tại của anh chính là kích thích lớn nhất đối với cô rồi.
Chung Thái Lam luôn muốn có được anh.
Phát hiện này giống như một viên thuốc kích thích đối với Chu Mạnh Ngôn, những bước một hai ba gì đó trong đầu anh lập tức bị gạt sang một bên, lý trí cũng chẳng còn nữa, anh nghe theo bản năng, ôm lấy cô rồi hôn.
Phim mới chiếu được một nửa nhưng hai người đã hoàn toàn kết hợp với nhau rồi, mồ hôi thấm ướt cả ga giường, tiếng thở gấp lấn át những lời thoại trong phim.
Lúc này, trong mắt hai người chỉ có nhau mà thôi.
Khoảnh khắc thân mật nhất giữa hai người, lúc tiến vào nơi sâu nhất, Chung Thái Lam bỗng bật khóc: “Anh trở về rồi.”
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy vậy thì nắm chặt tay Chung Thái Lam, thủ thỉ: “Ừ, anh về rồi đây.” Anh đã quay về bên cô bằng một cách khác, hai người hòa làm một, nhưng lần này anh cam tâm tình nguyện.
Sau khi ân ái xong, hai người cứ vậy ôm nhau xem nốt phần kết của bộ phim trong trạng thái ướt sũng.
Chung Thái Lam suy nghĩ một lúc lâu mới dịu dàng nói: “Hay là lần sau chúng ta xem phim kiểu khác đi.”
“Muốn khám phá tư thế mới à?” Chu Mạnh Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Anh có đĩa CD đấy, em có muốn xem không?”
Chung Thái Lam vuốt tóc anh: “Ý em là chúng ta ra ngoài xem phim đi.”
“À, không thành vấn đề.” Anh hôn cô một cái thật mạnh, sau đó khen: “Về sau cứ thế này mà phát huy nhé, em có yêu cầu gì thì hãy nói thẳng với anh, dù anh có thể đoán được một nửa nhưng thi thoảng cũng sẽ bị sai đấy.”
Chung Thái Lam nghi ngờ: “Anh đoán được một nửa à? Vậy bây giờ em đang nghĩ gì?”
Chu Mạnh Ngôn ngẫm nghĩ hồi lâu: “Người em đang cảm thấy hơi dính nên muốn đi tắm.
Nhưng em lại không muốn đứng dậy, cũng không muốn rời khỏi anh, vậy nên…”
“Vậy nên làm sao?”
Chu Mạnh Ngôn đứng thẳng người dậy rồi bế ngang Chung Thái Lam lên: “Đây là lúc để anh thực hiện trách nhiệm của nam chính, bế em đi tắm.
Anh đoán đúng chưa?”
Chung Thái Lam: “Lúc tắm đừng