Chung Thái Lam mở to mắt, đầu cô đau như búa bổ, ngồi nghĩ một lúc lâu cô mới nhận ra bây giờ đã sang ngày mới rồi.
Đêm qua, cô và vợ chồng họ Quách đã ngồi đợi ở cục cảnh sát đến nửa đêm, cuối cùng mọi người đều không chịu nổi, bọn họ đành phải nghe theo lời của đội trưởng Tăng trở về nhà nghỉ ngơi. Chung Thái Lam vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say như chết.
Cô ngủ một mạch đến hơn tám giờ sáng hôm sau.
Chung Thái Lam xoa huyệt thái dương, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ và cơn đau đầu, đi tắm nước nóng rồi thay quần áo xuống tầng.
Giang Tĩnh và Quách Mậu Nguyên đều đã có mặt, trong mắt hai người đầy tơ máu, có vẻ như họ đã thức trắng đêm. Chung Thái Lam cũng không khuyên gì, cô thấy người giúp việc nấu cháo thì chỉ quay sang hỏi hai người: “Mẹ và chú Quách đã ăn sáng chưa ạ?”
“Mày còn có tâm trạng ăn sáng ư?” Giọng điệu Giang Tĩnh cực kì cay nghiệt, “Em gái mày mất tích mà mày vẫn còn nuốt nổi cơm à?”
Chung Thái Lam như bị đâm một nhát vào tim, cảm giác uất ức ập đến nhưng cô lập tức dùng lý trí để kìm chế cảm xúc ấy lại. Cô thầm nói với mình, chuyện này rất bình thường, người mất tích là con gái của Giang Tĩnh, là em gái của cô, bây giờ Giang Tĩnh đang hoảng loạn, không lựa chọn từ ngữ trước khi nói là điều rất bình thường, bây giờ không phải là lúc để so đo.
Nghĩ vậy, cô hít sâu vài hơi, cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể, “Không nuốt trôi thì vẫn phải cố mà ăn, mẹ không thể gục ngã trước khi tìm thấy em được.”
Quách Mậu Nguyên cũng phụ họa theo: “Thái Lam nói đúng đấy, em ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi, nếu không chưa tìm được Tiểu Hàm mà em đã đổ bệnh trước đấy.” Ông ta mạnh mẽ kéo vợ ngồi vào bàn ăn: “Nào, ăn một chút đi.”
Lời nói của Quách Mậu Nguyên có hiệu quả hơn lời Chung Thái Lam rất nhiều, Giang Tĩnh ngồi xuống, gương mặt bà sưng vù lên, khác hẳn vẻ tươi tỉnh gọn gàng hàng ngày, bà chống cằm, thì thào: “Lão Quách, anh nói xem, giờ Tiểu Hàm ra sao rồi?”
Quách Mậu Nguyên im lặng một lúc mới trả lời: “Cảnh sát cũng nói là đang điều tra còn gì, lát nữa anh sẽ đến cục cảnh sát hỏi thăm xem thế nào rồi.”
“Đêm qua vẫn chưa có ai gọi điện đến.” Giang Tĩnh lầm bầm, giống như đang nói mớ, “Anh nói xem, liệu có phải con bé bị bắt cóc thật không?”
Đây cũng là chuyện mà mọi người đều lo lắng, nếu thật sự bị bắt cóc thì tại sao kẻ bắt cóc vẫn chưa gọi điện? Có điện thoại tức là có tin tức của Quách Tiểu Hàm, dù thế nào thì cũng tốt hơn việc ngồi đây nghĩ ngợi lung tung.
Chung Thái Lam múc cho Giang Tĩnh một bát cháo, “Mẹ à, không có tin gì cũng là một tin tốt, mẹ đừng nghĩ nhiều rồi tự mình dọa mình. Bây giờ mẹ cứ ăn chút cháo đi, lát nữa con và chú Quách sẽ đến cục cảnh sát hỏi thăm tình hình.”
“Thái Lam nói đúng đấy.” Quách Mậu Nguyên gắp chút đồ ăn cho Giang Tĩnh, “Em ăn chút đi, em cứ thế này anh cũng thấy lo.”
Cuối cùng Giang Tĩnh cũng bị hai người thuyết phục, miễn cưỡng ăn vài miếng cháo rồi đòi đến cục cảnh sát, nhưng vừa bước ra cửa nhà, đột nhiên bà thấy khó thở, suýt thì ngã xuống đất.
Chung Thái Lam sợ hết hồn, vội đỡ bà lên ghế sofa: “Mẹ ơi?”
“Không sao, mẹ chỉ thấy hơi chóng mặt thôi.” Giang Tĩnh yếu ớt nói, “Chắc là cao huyết áp.”
Quách Mậu Nguyên gọi người giúp việc đi lấy máy đo huyết áp, sau đó quay sang nói với Chung Thái Lam, “Huyết áp mẹ cháu hơi cao, bình thường thì không sao, nhưng nếu mệt mỏi quá thì sẽ như vậy đấy.”
Chung Thái Lam hơi giật mình, sau đó lại cười khổ: Cô không hề biết Giang Tĩnh mắc bệnh này, xem ra mẹ con cô xa cách quá rồi.
Người giúp việc lấy máy đo huyết áp đến, đúng là huyết áp bị tăng. Chính vì vậy mà dù Giang Tĩnh có nói thế nào đi chăng nữa thì Quách Mậu Nguyên cũng không đồng ý cho bà đi cùng, “Anh đến cục cảnh sát một mình cũng được, Thái Lam ở nhà chăm sóc mẹ đi.”
Chung Thái Lam khẽ gật đầu.
Giang Tĩnh còn định cậy mạnh: “Em chỉ cần nghỉ một lát là ổn.”
“Không được.” Hiếm khi giọng nói của Quách Mậu Nguyên lại đanh thép như hôm nay, “Em nằm ở nhà nghỉ ngơi đi, khi nào có tin tức mới thì anh sẽ gọi cho em.” Nói xong ông ta nhìn thoáng qua Chung Thái Lam, thấy có vẻ cô không giữ nổi Giang Tĩnh nên nói thêm: “Để anh gọi Thái Hồng sang đây với em.”
Quách Thái Hồng là em gái ruột của ông ta, tác phong làm việc có phần giống Vương Hy Phượng (1), là kiểu người rất biết cách nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, bây giờ cũng chỉ có bà ta mới có thể an ủi Giang Tĩnh.
(1) Vương Hy Phượng là một nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, Trung Quốc. Đây là một nhân vật có dung nhan lộng lẫy, thông minh sắc sảo nhưng rất cay nghiệt, độc ác và ghê gớm.
Giang Tĩnh thấy giọng điệu chồng cực kì cương quyết, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chung Thái Lam xem tình hình rồi ngoan ngoãn đỡ bà về phòng, không biết là do quá mệt mỏi hay do trong người không thoải mái mà chỉ một lát sau Giang Tĩnh đã ngủ say.
Chung Thái Lam rón rén đi ra ngoài, vừa bước vào phòng mình thì cô cảm giác tay mình bị nâng lên.
Chu Mạnh Ngôn viết trong lòng bàn tay cô một từ: Bạn học.
Hỏi bạn học? Chung Thái Lam lấy điện thoại di động ra, ấn vào tài khoản WeChat của cô bé mặt tròn mà cô mới thêm hôm qua.
“Này, em có đó chứ?”
“Chị gái của Tiểu Hàm ạ?”
“Ừ, chị có một số chuyện muốn hỏi các em.”
“Chị đợi một chút, em thêm chị vào nhóm chat.”
Chung Thái Lam nhanh chóng được thêm vào một nhóm chat nhỏ, tính cả cô thì tổng cộng có năm người, trong đó có ba người để tên hiển thị là tên mình, lần lượt là Trương Phù, Miêu Viện Viện, và Đường Mộng, vậy thì ID còn lại có lẽ là Quách Tiểu Hàm.
[Đường Mộng]: Chị ơi, Tiểu Hàm mất tích thật à chị?
[Miêu Viện Viện]: Mười hai giờ đêm qua giáo viên chủ nhiệm còn gọi điện thoại để hỏi… Chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, biết vậy thì hôm qua nhất định sẽ không cãi nhau với cậu ấy.
[Trương Phù]: Giờ nói vậy thì có ích gì chứ? Chị ơi, Quách Tiểu Hàm sao rồi ạ?
Chung Thái Lam nghĩ một lát rồi mới cẩn thận trả lời: “Tình hình vẫn chưa rõ ràng lắm, bây giờ cảnh sát còn đang điều tra. Nhưng mà chị có chuyện muốn hỏi mấy đứa, gần đây Quách Tiểu Hàm có gì khác lạ không?”
Miêu Viện Viện lập tức trả lời lại: “Không ạ, bạn ấy vẫn rất bình thường”
Đường Mộng bổ sung: “Trước kia cậu ấy cãi nhau với bọn em cũng toàn tự giận dỗi bỏ đi thế này, khoảng hai ngày thì lại vui vẻ bình thường.”
Chung Thái Lam hỏi tiếp: “Mấy đứa có phát hiện người nào đáng nghi không, chẳng hạn như ai đó hay đi theo mấy đứa ấy?”
Những lời này lại khiến cho ba cô bé im lặng, mãi một lúc sau mới do dự đáp lại.
“Em không để ý…”
“Hình như không có ai cả.”
“Ở trung tâm thương mại có nhiều người lắm, em không cảm thấy gì đặc biệt cả.”
Chung Thái Lam thầm thở dài, cũng biết là không thể đòi hỏi quá nhiều được, “Chị biết rồi,