Cuộc hẹn hò vào dịp Giáng Sinh rất thành công, buổi tối hai người ngắm pháo hoa với nhau xong mới về nhà, vấn đề duy nhất là Chung Thái Lam giấu chuyện yêu đương một tháng rồi, cuối cùng không thể giấu nổi nữa.
Thật ra một tháng vừa rồi Chung Thái Lam cũng không cố ý giấu việc mình đang yêu đương.
Chỉ là bạn bè cô không quan tâm thôi, đều là người học lên thạc sĩ cả rồi, chẳng có ai ngạc nhiên vì chuyện yêu đương của người khác nữa.
Nhưng vì Chung Thái Lam không đăng bài lên Khoảnh Khắc nên đối với những người bạn thân lâu ngày không gặp như Ôn Nhu, và cả Giang Tĩnh ở Tùng Dung xa xôi thì đây là một “niềm vui” lớn.
Ôn Nhu rất đau lòng: “Cậu thoát ế từ bao giờ thế? Bạn trai còn đẹp trai như vậy nữa??? WTF?”
Chung Thái Lam: “Đi thuê nhà được tặng kèm đấy.”
Ôn Nhu: “Chỗ nào cho thuê nhà như thế vậy, giới thiệu cho tớ đi.”
Chung Thái Lam: “Tớ nói thật mà, đáng ra chúng tớ chỉ là bạn cùng nhà thôi, nào ngờ giờ thành người yêu luôn rồi…”
Ôn Nhu hoảng hốt: “Vậy hai người lên giường rồi sao? Mới quen nhau được bao lâu?”
Chung Thái Lam hỏi ngược lại: “Người ta đẹp trai như vậy, nếu là cậu thì cậu có nhẫn tâm chỉ nhìn anh ấy không?”
Ôn Nhu đáp: “Nói cũng có lý, tớ không thể phản bác được! Vậy ăn ngon không?”
Chung Thái Lam cân nhắc một lúc lâu rồi mới lén nghiêng màn hình điện thoại đi, trả lời: “Siêu ngon.”
Bạn bè dễ đánh trống lảng nhưng mẹ ruột thì không.
Giang Tĩnh cũng lười nhắn tin nhắn qua WeChat mà gọi điện cho Chung Thái Lam hỏi thẳng đầu đuôi mọi chuyện, hỏi hết một tiếng đồng hồ mới chịu tha cho cô.
Chung Thái Lam cũng không dám nói với Giang Tĩnh là hai người đang ở chung, chỉ đành nói dối Giang Tĩnh rằng mình đang ở ký túc xá.
Nhưng đúng lúc mẹ hỏi bây giờ cô đang ở đâu thì Chu Mạnh Ngôn lại buột miệng cười thành tiếng nên bị bắt ngay tại trận: “Con đang ở nhà cậu ấy à?”
“Vâng ạ.”
“Ngủ, con ngủ ở đâu?”
Chung Thái Lam lạnh lùng lườm anh bạn trai đang cúi đầu xuống để cười, “Phòng cho khách ạ.” Câu này cũng không hẳn là nói dối, đồ đạc của cô vẫn đang để ở phòng đó, đôi lúc cô cũng sang đấy ngủ trưa.
Giang Tĩnh không tin lắm nhưng cũng chẳng làm gì được: “Tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Vâng ạ.”
“Khi nào định dẫn cậu ấy về nhà?”
“Chắc tầm một thời gian ngắn nữa ạ.” Giọng điệu Chung Thái Lam rất bình tĩnh: “Mẹ đừng lo quá.”
Giang Tĩnh đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi: “Ừ, con cũng đã lớn, có suy nghĩ riêng của mình.
Khi nào thấy ổn hẵng dẫn về nhà, giờ con cũng không còn nhỏ nữa.”
“Vâng.
Mẹ ơi con mệt quá, chúc mẹ ngủ ngon.” Chung Thái Lam nói qua loa cho xong chuyện, cuối cùng cũng cúp điện thoại rồi kiệt sức nằm vật ra giường.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không đồng ý với cách làm của Chung Thái Lam, cảm thấy hơi khó chịu: “Em nhìn anh đi, vừa có bạn gái là anh đã đăng bài thông báo lên Khoảnh Khắc ngay, ai như em chứ, cứ làm như không thể cho anh đi gặp ai được ấy.”
“Đúng đấy, em không nỡ để người ta thấy anh, chỉ muốn giấu anh trong nhà thôi.” Chung Thái Lam cố ý kéo chăn lên đến đầu che kín Chu Mạnh Ngôn lại: “Em không muốn cho ai nhìn thấy anh hết, hiểu không?”
Chu Mạnh Ngôn hừ một cái, trêu Chung Thái Lam: “Khẩu vị em nặng đến thế cơ à, còn thích chơi trò bắt giam? Không ổn lắm đâu, hay chúng ta chơi trò “ngồi lên rồi tự động đậy” nhé?”
Chung Thái Lam nhìn anh, “Được thôi, anh không được đổi ý đâu đấy.”
Chu Mạnh Ngôn cũng hơi dao động nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc: "Thôi, anh không muốn tự chuốc khổ vào người đâu.” Nằm ngửa đợi người ta hầu hạ mình nghe có vẻ rất tuyệt vời nhưng cô mới làm được khoảng ba mươi giây thôi đã mệt rồi, chuyện này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, vấn đề là cô không chịu từ bỏ, vẫn kiên trì tiếp tục.
Ờ thì hai, ba giây gì đó mới động đậy một lần chẳng khác nào giày vò Chu Mạnh Ngôn, cuối cùng còn xấu hổ nói mình làm xong rồi.
Đó là lần thử thất bại duy nhất của hai người, sau chuyện này, Chu Mạnh Ngôn đã rút ra một bài học là không bao giờ được tin vào thể lực của Chung Thái Lam.
Chung Thái Lam cảm thấy hơi tiếc nuối: “Em rất muốn thử lần nữa.” Ngồi trên người Chu Mạnh Ngôn nhìn anh lúc động tình rất đẹp trai, lại còn cực kỳ đáng yêu nữa.
“Không nói về chủ đề này nữa.” Lần này Chu Mạnh Ngôn thông minh hơn rồi, anh chủ động chuyển chủ đề sang chuyện khác, lấy một chiếc hộp nhung từ dưới gối ra: “Quà Giáng Sinh này.”
Từ khi hai người hẹn hò đến giờ, hôm nay coi như là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn tặng quà cho Chung Thái Lam.
Cô cảm thấy hơi tò mò, mở ra xem thì thấy đây là một sợi dây chuyền mảnh nạm kim cương.
“Cái này nhìn khá đơn giản, em có thể đeo hằng ngày.” Chu Mạnh Ngôn hôn Chung Thái Lam một cái rồi xòe tay ra đòi quà: “Quà của anh đâu?”
Chung Thái Lam cũng đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ.
Chu Mạnh Ngôn nhớ trước kia Chung Thái Lam đã tặng cho Nhiếp Chi Văn khuy măng sét, về cơ bản thì có thể kết luận rằng cô thường hay chọn những món quà khá đứng đắn.
Nào ngờ vừa mở hộp ra, anh ngạc nhiên suýt rơi cả mắt ra ngoài: “Đây là cái gì?”
“Đồ bọc ngoài ba con sói đấy.” Chung Thái Lam lấy một cái ra đeo lên ngón tay mình: “Đáng yêu không? Em chọn hình Hello Kitty cho anh đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Đây đúng là món đồ chơi rất đáng yêu, nhìn có vẻ như được làm từ len nỉ, nhưng kiểm tra thì phát hiện ra nó được dệt từ loại len mịn cao cấp, rất giống một bộ váy siêu nhỏ, đeo trên tay cô trông khá đáng yêu.
Nhưng, nhưng mà!
“Sao lại tặng cái này cho anh?”
Chung Thái Lam nháy mắt: “Trời lạnh, em sợ anh bị lạnh thôi, với cả cái này cũng đáng yêu mà.”
Chu Mạnh Ngôn nheo mắt lại, không nói gì.
“Để em đeo cho anh nhé?” Chung Thái Lam dụ dỗ Chu Mạnh Ngôn: “Anh nhìn xem, trông đáng yêu biết mấy.”
Đang giữa mùa đông, lúc ở trong nhà Chu Mạnh Ngôn cũng chỉ khoác áo tắm dày, còn bên trong thì khỏa thân, nơi nào đó bị Chung Thái Lam cầm lấy, sau khi cô sờ nắn một lúc nó đã từ từ tỉnh lại.
Chung Thái Lam có cảm giác mình đã chọn đồ rất chuẩn, trong cửa hàng có mèo và chó nhưng cô lại chọn mèo.
Vì Chung Thái Lam cảm thấy mặc dù nhìn qua Chu Mạnh Ngôn rất giống một chú chó nhưng thật ra sâu bên trong anh lại ẩn chứa lòng tự tôn của loài mèo, không bao giờ dễ dàng cúi đầu.
Nếu cố ép Chu Mạnh Ngôn làm thì kiểu gì anh cũng đồng ý nhưng chắc chắn là sẽ mất hứng, vậy nên Chung Thái Lam chỉ nhẹ nhàng vuốt ve anh, “Được không, em rất thích thế, anh đeo lên cho em xem một lúc đi.”
Chu Mạnh Ngôn chống cằm, không đồng ý nhưng cũng không từ chối ngay, cố ra vẻ như mình có giá.
Nhưng tiếc là anh bạn nhỏ của anh lại không chịu giữ liêm sỉ, vừa vào tay người yêu đã bắt đầu tung tăng ngóc đầu lên.
Chu Mạnh Ngôn tỏ vẻ nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Cũng không phải là không được.
Nhưng anh có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Anh còn chưa nghĩ ra.” Chu Mạnh Ngôn cố ra giá: “Đợi khi nào anh nghĩ ra thì nói nhé?”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Khó lắm, ai mà biết được anh sẽ nghĩ ra điều kiện gì chứ? Hay là thế này đi.” Cô tiến lên, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Nếu anh để em đeo thì lát nữa em sẽ dùng cách khác tháo ra giúp anh.”
Chu Mạnh Ngôn hiểu ý cô ngay, anh sờ môi Chung Thái Lam: “Dùng chỗ này à?”
“Vâng.”
“Nhất trí.”
Cuối cùng thì Chung Thái Lam cũng được thỏa mãn ước nguyện, cô mặc loại quần lót nhỏ ấy cho Chu Mạnh Ngôn, trông giống như một chú mèo Kitty bé nhỏ đang nhìn mình vậy, rất đáng yêu.
Chung Thái Lam không kìm lòng được mà cúi đầu xuống hôn chỗ đấy một cái.
Lần này thì vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn cực kỳ thỏa mãn, lần trước ở nhà Nhiếp Chi Văn anh vẫn thấy hơi nuối tiếc vì chuyện này, không ngờ hôm nay nó đã thành hiện thực rồi.
Lễ Giáng Sinh lần này quá tuyệt vời!
***
Sáng hôm sau, Chung Thái Lam bị giáo sư gọi lên văn phòng hỏi thăm xem chuyện đọc sách đến đâu rồi.
Chung Thái Lam thấy hơi ngại nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Em mới chỉ đọc một chút thôi.”
Giáo sư hướng dẫn không trách cô: “Đọc tài liệu là một chuyện nhưng chỉ đọc thôi thì vẫn chưa đủ.”
Chung Thái Lam lắng tai nghe.
“Em có bạn trai rồi nhỉ?” Nào ngờ giáo sư lại nhấp một ngụm trà, hỏi một câu chẳng liên quan gì cả.
Chung Thái Lam ngẩn ra một lúc rồi mới gật đầu: “Vâng.”
“Vốn dĩ thầy cũng không định để em làm chuyện này, nhưng đàn anh của em nhập viện rồi.
Thầy nghĩ đi nghĩ lại, thấy cho em đi rèn luyện thêm cũng tốt.” Giáo sư đưa cho Chung Thái Lam một tập tài liệu: “Em đọc qua đi xem có muốn đi không.
Dù sao thì làm việc này cũng vất vả hơn đi học ở trường.”
Chung Thái Lam cầm lấy tài liệu, vừa mở ra xem thì cô đã có quyết định ngay.
Trước kia cô cũng từng nghe đồn rằng vị giáo sư này đang làm một dự án rất lớn, hóa ra là thật.
Đây là một bài nghiên cứu có liên quan đến công trình lịch sử, cần phải tìm hiểu, hỏi thăm và nghiên cứu giá trị lịch sử của nơi này.
Hầu hết những tài liệu mà cô đang cầm trên tay đều liên quan đến một căn nhà lớn hàng trăm năm tuổi.
“Chỗ này không xa lắm, ngay ở tỉnh bên cạnh chúng ta thôi, kinh phí cũng dư dả.” Giáo sư chậm rãi nói tiếp, “Nhưng em là một cô gái nên thầy cũng không yên tâm.”
Lúc này Chung Thái Lam cũng hiểu tại sao giáo sư lại hỏi xem cô có bạn trai không, cô cười đáp: “Thưa thầy, em rất muốn đi.”
Giáo sư rất hài lòng với thái độ này của Chung Thái Lam, ông ấy không thích những cô gái hay kiếm cớ, chuyện này không chịu làm, chuyện kia không làm.
Mấy ngày vừa rồi, thái độ làm việc của Chung Thái Lam cũng không tệ nên ông mới sẵn lòng cho cô một cơ hội: “Thời gian làm việc cũng dài, em có thể đến đó vừa làm vừa học.
Thầy đã tìm sẵn tài liệu cho em rồi, em đọc trước đi.
Khi nào bạn trai em rảnh thì bảo cậu ấy đi cùng, cô gái trẻ như em ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
“Vâng.” Chung Thái Lam nhìn căn nhà u ám trong bức ảnh, cảm thấy kiểu gì Chu Mạnh Ngôn cũng sẽ có hứng thú với nó.
Nhưng nào ngờ Chu Mạnh Ngôn thấy bức ảnh đó thì phun ngụm trà trong miệng ra: “Tiểu Hồng Lâu? Em muốn đến đây để nghiên cứu á?”
“Vâng, có vấn đề gì sao?” Chung Thái Lam khó hiểu.
Biểu cảm của Chu Mạnh Ngôn rất vi diệu: “Vấn đề lớn là đằng khác.
Em cũng biết trước kia anh và ông ngoại của Bạch Đào đã tìm một số tài liệu về các vụ án mạng trong nước chứ?”
“Anh đừng nói với em là…” Nét mặt Chung Thái Lam thay đổi.
Chu Mạnh Ngôn thấp giọng kể: “Em không nhầm đâu, là như vậy đấy.
Trong căn nhà này từng xảy ra ba vụ án mạng, đây là căn nhà ma ám nổi tiếng ở vùng đó.
Có một lời đồn, nó tên là Tiểu Hồng Lâu không phải vì được xây từ gạch đỏ mà vì đã có quá nhiều máu tươi ở đó, vậy nên các căn phòng bên trong đều nhuốm màu đỏ.”
Chung Thái Lam: “…” Vốn dĩ cô nghĩ sau khi vụ án của Quách Tiểu Hàm và Nhiếp Chi Văn kết thúc thì mình sẽ không còn liên quan đến bất kỳ vụ án mạng nào nữa.
Chu Mạnh Ngôn uống một ngụm trà, an ủi cô bằng một câu đùa khá u ám: “Dù sao cũng là một bộ truyện trinh thám đầy bí ẩn, xuất hiện những vụ án mạng là điều bình thường mà, không phải truyện linh dị là được.”
Chung Thái Lam yên lặng đặt tập tài liệu trong tay xuống, bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên nhận dự án này không.
Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Chung Thái Lam, khoác tay lên vai cô: “Đừng lo lắng, chúng ta cứ đi xem thử đi, biết đâu… Xùy, thôi anh không nói trước điều gì đâu, đây là bài tập của em mà, kiểu gì thì em cũng phải làm cho xong thôi.”
“Em không lo về chuyện đó.
Em sợ nhỡ chúng ta làm xong việc, câu chuyện lại đến hồi kết thì phải làm sao?” Chung Thái Lam tựa đầu vào vai anh: “Em không sợ những vụ án nguy hiểm, cũng không sợ tội phạm giết người.
Em sợ anh sẽ đi mất.”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Nói thật thì không thể phá nổi vụ án này đâu, anh và ông cụ Uông thảo luận với nhau rồi, vụ án cuối cùng xảy ra vào thập niên 90, có rất ít bằng chứng ở hiện trường, nói chung thì đó là vụ án chưa được giải quyết, không thể phá được đâu.”
“Thật ư?” Chung Thái Lam nửa tin nửa ngờ.
Chu Mạnh Ngôn ôm lấy cô: “Anh nói thật, em không tin thì để anh đi lấy tài liệu cho em xem nhé?”
Chung Thái Lam tốn hơn một tiếng đồng hồ để đọc tài liệu, sau đó lại đau lòng nhận ra rằng cảm giác hào hứng của mình không hề giảm đi mà lại tăng lên gấp bội: “Hay là chúng ta đi xem thử nhé.”
“Vậy thì đi, bao giờ thế?” Chu Mạnh Ngôn nắm chặt lấy tay cô: “Có anh ở đây rồi.”
Chung Thái Lam mở lịch xem thử rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tết Nguyên Đán đi.
Hai ngày trước và hai ngày sau Tết em đều không có tiết học, như vậy là đủ năm ngày.”
“Được rồi, coi như đi hẹn hò vậy.
Anh đặt vé.”
Hai ngày sau, hai người lên tàu tới tỉnh bên cạnh.
Bọn họ đến khá sớm, trên toa tàu mới chỉ có lác đác vài người, Chu Mạnh Ngôn cất hành lý xong thì ngồi xuống nắm tay cô: “Lần này em sẽ không đuổi anh xuống tàu nữa chứ?”
“Gì cơ?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Đừng nói là em quên rồi nhé? Lần trước em đuổi anh xuống tàu, cũng may là đang trên tàu hỏa chứ nếu ngồi trên ô tô thì chắc em ném anh ra ngoài đường cao tốc rồi.”
“Sao giống nhau được chứ!?” Chung Thái Lam bật cười: “Khi đó…”
Chu Mạnh Ngôn ngắt lời cô: “Anh biết, lúc