Tuấn Khang thấy Hàn Gia Mẫn có lẽ còn chưa hiểu rõ lắm nên giải thích: “Bằng chứng chỉ có một nửa, lại không phải quan trọng nên cùng lắm chỉ có thể bảo ông ta giam giữ người trái phép mà thôi.”
“Tức chết thật mà! Phó Kỳ, em có bằng chứng khác, anh giúp em xem có thể buộc tội ông ta không.” Hàn Gia Mẫn khi ám sát lão Đinh đã lấy một vài tài liệu quan trọng và cất giữ trong người.
Phó Kỳ nhìn Hàn Gia Mẫn ngờ vực: “Em để bằng chứng ở đâu trong khi trên người em không có chỗ để giấu?”
“Ở eo!” Cung Lục Vương vươn tay kéo một xấp tài liệu từ eo của Hàn Gia Mẫn ra, vì cô đã cắt khoét ở eo nên mọi người không quá nghi ngờ.
Đây là đầm ôm body, đương nhiên có thể giữ tài liệu không bị rớt ra ngoài.
Mà lúc kiểm tra thì đám người kia chỉ dùng máy quét chứ đầu trực tiếp đụng chạm gì.
Hàn Gia Mẫn khá bất ngờ khi Cung Lục Vương biết chỗ cô giấu, còn tự tiện như vậy nữa.
“Đồ biến thái!” Hàn Gia Mẫn quát thẳng vào mặt Cung Lục Vương, cũng may là cô không vung tay đánh anh.
Nếu là người khác thì đã bị cô hạ đo ván rồi, coi như anh gặp may đi.
Phó Kỳ cầm xấp tài liệu nhìn sau đó hỏi Hàn Gia Mẫn: “Bằng chứng này được, nhưng mà tại sao em lại ở trên du thuyền? Không lẽ em lại đi mở cái dịch vụ đa cấp kia?”
Dịch vụ đa cấp của Hàn Gia Mẫn rất khác người, nhưng nói gì thì cũng phải đặt uy tín và chất lượng lên hàng đầu.
Cô im lặng không đáp lại lời của Phó Kỳ, cũng không phủ nhận lời nói đó.
Vừa đúng lúc thì thuyền cập bến, Hàn Gia Mẫn cởi áo khoác trả cho Cung Lục Vương: “Cảm ơn đã giúp nhưng đồ xui xẻo như anh đừng có ám tôi nữa.”
“...” Xui xẻo? Là ai ám anh chứ? Người nên nói câu đó là anh mới đúng.
Cung Lục Vương cầm áo khoác, trên đó còn lưu lại một ít hương hoa oải hương.
Hàn Gia Mẫn đi lại chỗ Phó Kỳ cười cười: “Đó là nghề của em mà, với lại em sẽ giúp anh mau chóng có được người đó, anh đừng có mắng em.”
Hàn Gia Mẫn nói xong thì chạy nhanh xuống thuyền, cô bị Phó Kỳ quát lớn: “Đứng lại mau lên! Còn dám bỏ chạy sao?”
Còn lâu cô mới đứng lại, hơn nữa hôm nay cũng thật thoải mái quá đi.
Rất lâu rồi cô mới có cảm giác vừa thích thú vừa mạo hiểm như vậy.
Đi được vài bước thì cô cởi hẳn giày ra đi chân không cho tiện.
Dù mang giày cao gót được nhưng Hàn Gia Mẫn chỉ toàn mang giày boot và giày thể thao thôi.
Chỉ vì hành động mà phải mang giày cao gót khiến cô có chút khó chịu, đi lại cũng không tiện chút nào.
Tuy lần này thành công nhưng lần sau cô phải đem theo một ít đồ nữa, để còn phòng ngừa trường hợp như hôm nay.
Vì hành động nên không thể đem theo điện thoại, sau khi về đến nhà thì Kiều Linh đã đợi sẵn ở phòng khách.
“Gia Mẫn, khiến cậu thất vọng rồi.” Trương Kiều Linh có chút áy náy, “Lúc mình đến tìm lão Hà như cậu dặn dò thì ông ấy đã ra ngoài.
Mình ngồi đợi một lúc thì có đi vệ sinh, sau đó lão Hà quay lại và mình đưa usb cho ông ấy.”
“Mình hiểu mà, không phải tại cậu đâu.
Dù sao thì có bằng chứng khác rồi, nhiệm vụ hôm nay cũng rất thành công.” Hàn Gia Mẫn