“Thì mặt cô viết rõ thế mà!” Cung Lục Vương nhún vai tỏ vẻ vô tội, lúc nãy về đến nơi thấy Hàn Gia Mẫn cười như con ngốc mới vào đây trêu chọc một chút.
“Làm gì có!” Hàn Gia Mẫn nhíu mày, đưa tay lên mặt thì Cung Lục Vương lại thay đổi sắc mặt nhìn cô: “Nói nghe xem!”
“Chuyện là…”
Hàn Gia Mẫn ra hiệu cho anh lại gần rồi nói nhỏ, cô cứ thì thầm gì đấy trong rất thích thú.
Bên ngoài có người đứng nhìn nhưng sau đó đã rời đi.
Sau khi nghe xong kế hoạch của cô thì anh gật đầu: “Không tồi! Nhưng không có cách nào tốt hơn sao?”
“Giỏi thì anh tự nghĩ đi!” Hàn Gia Mẫn bĩu môi, kế sách ổn thế mà còn đòi tìm ổn hơn nữa thì ở đâu ra chứ.
“Nhìn tung tăng hoạt bát vậy thì vết thương ổn rồi đó! Lần trước đúng là bị 062 làm gãy hai cọng xương sườn, thế mà cô vẫn còn đi đánh nhau.” Cung Lục Vương ngồi ở ghế kế bên mà không đuổi Hàn Gia Mẫn đi ra, trong khi cái ghế này ngoài anh ra trước giờ không có ai ngồi vào.
Nghe đến đây lại khiến Hàn Gia Mẫn bất mãn: “Ai biết tên đó vô tình như vậy, còn chọn chỗ nào sắt đá mà ném vào nữa chứ.”
“Ha… Hắn chưa cho cô chầu diêm vương là may rồi.
Trong thế giới màu đen này kẻ thắng thì làm vua.”
“Thế kẻ thua thì chết à? Không được sống để báo thù hả?”
Đúng là trong thế giới ngầm ở đâu cũng có quy luật riêng, là kẻ mạnh thì có quyền hô mưa gọi gió mà không cần sợ bất kỳ điều gì.
Có điều không phải kẻ nào thua cũng phải chết, như vậy có chút quá tàn nhẫn.
“Với người khác tôi không biết, nhưng với tôi kẻ thua thì làm ấm giường.” Cung Lục Vương nhếch môi, trước giờ thương trường hay hắc đạo anh vẫn luôn chưa bao giờ thất bại, đắc ý cũng phải thôi.
Hàn Gia Mẫn không ngạc nhiên, ngược lại có chút tò mò: “Bao nhiêu cô gái qua tay anh rồi?”
“Không biết! Tôi chưa thử qua, nhưng mà những cô gái kia mùi nồng quá tôi không thích.” Anh nhún vai, mùi mà anh nói chính là mùi nước hoa.
Những cô gái kia tuy ngoan ngoãn nghe lời nhưng sử dụng mấy mùi quá gắt khiến anh vừa ngửi thấy đã tránh xa.
Hàn Gia Mẫn cười khinh: “Gu mặn quá, cả người xấu xí anh cũng không bỏ qua cơ mà.”
“Xấu xí bề ngoài nhưng mọi thứ đều là hàng thật thì vẫn ngon chứ.”
“Đồ điên! Tôi đi ngủ.”
Hàn Gia Mẫn nghe đến câu đó liền bất giác đỏ tai, tim lại đập nhanh khiến cô đứng lên rời đi.
Cung Lục Vương liền giữ tay lại nói nhỏ: “Tối qua phòng tôi đi, phòng kia không được đâu.”
“Biết rồi! Xong chuyện này coi như hòa, không ai nợ ai đâu đấy.” Hàn Gia Mẫn gỡ tay anh ra sau đó chạy về phòng anh, ở lại nữa chắc cô nói linh tinh mất.
Hàn Gia Mẫn không ngốc đến mức không nhận ra sự khác thường ở bản thân mình, có điều Cung Lục Vương là tên đầu gỗ không biết yêu đương.
Cô chỉ thầm cầu trời đừng bao giờ động lòng với anh, bằng không thì phải nói