Đường Thất nghe đến đây thì có chút ngạc nhiên, lần đầu gặp Hàn Gia Mẫn hắn còn định xin cô phương thức liên lạc mà không được.
Hai hôm trước lại chê cô xấu xí ở buổi tiệc, cái này có phải đắc tội rồi không?
“Aida! Lời đồn thì sao mà tin được.” Hàn Gia Mẫn hào hứng bịa chuyện kể xấu chính mình, “Tôi ấy hả? Xấu thậm tệ luôn đấy! Ăn nhiều, nói nhiều, ngủ nhiều mà còn mê tiền nữa.
Dây vào tôi là tự rước cái nợ về đó, tránh xa ra đi để vận khí còn được tốt.”
Phó Kỳ ở bên cạnh nín cười, không ngờ Hàn Gia Mẫn tự bêu xấu bản thân như thế.
Mà cô nói đúng chứ cũng không sai, có điều cô là một mỹ nhân chứ không phải kẻ xấu xí.
“Nhưng tôi cứ thích dây vào đấy! Hay là để tôi mua đứt cô luôn, thuận tiện sai bảo mà còn kiếm được tiền nữa.” Lục Nghị trêu đùa, ngụ ý rằng nếu người khác mua cô thì anh ta cũng mua được.
Hàn Gia Mẫn hơi cau mày sau đó lạnh giọng: “Tôi đúng là thích tiền nhưng mà không phải cần tiền đến mất lý trí.
Hơn nữa, tôi là người chứ không phải hàng hóa.
Xem tôi là giá trị trao đổi? Anh đang xem thường tôi đấy à?”
Đại Lang ở phía khác đang xem lại công tác quản lý của mình nên có chút không quan tâm.
Đột nhiên thấy Hàn Gia Mẫn thay đổi ngữ khí thì ngước mặt lên nhìn, ai mà có gan thế không biết.
“Đùa một chút thôi mà! Mọi lần tôi thấy cô rất thích cãi nhau với Cung Lục Vương nhưng không hề tức giận.
Có phải cô để ý đến tên đó rồi không?” Lục Nghị được nước lấn tới, hỏi hết câu này đến câu khác.
Hàn Gia Mẫn nghe đến tên Cung Lục Vương thì đột nhiên có phản ứng, hai má hơi ửng đỏ còn ánh mắt thì có chút lúng túng mà chối: “Ai nói chứ? Đừng có nói linh tinh! Con nào ngốc