11.
Tôi bỗng nhiên hiểu rõ nên cùng đối phương trò chuyện như thế nào.
Cùng người lớn tuổi tán gẫu, dùng hệ thống bài võ của người lớn tuổi không phải tốt sao
Normcore: Ha ha. [/mỉm cười]
Vương Đức Toàn: Ha ha. [/mỉm cười]
Quả nhiên, với đối tượng hẹn hò không có ảnh đại diện này, toàn bộ lý giải của “Ha ha” cùng “Mỉm cười” đều là ý trên mặt chữ, không có get được điểm gì kỳ quái.
Sau đó, chúng tôi phi thường thông thuận mà hàn huyên, lúc không biết nói cái gì thì gõ “Ha ha”.
Quả thật, không thể nào vui vẻ hơn.
Đến cuối cùng, anh ta chính thức trang trọng mời tôi gặp mặt.
Vương Đức Toàn: Tuy rằng đưa ra lời mời này có chút mạo muội, thế nhưng không biết cậu có thể dành chút thời gian hay không Tôi muốn mời cậu dùng một bữa cơm.
Normcore: Có thể chứ, công việc của tôi khá tự do, thời gian và địa điểm anh cứ quyết định.
Vương Đức Toàn: Xin cảm ơn. Như vậy thì để tôi tra lịch trình đã sắp xếp một chút, nhanh chóng cho cậu một câu trả lời chắc chắn.
Tôi vứt điện thoại di động, cười lăn cười bò trên giường.
Tôi thoải mái đáp ứng anh ta, là bởi vì trong khi trò chuyện, mặc dù còn có hơi lúng túng, thế nhưng lúc sau tôi lại cảm thấy có chút đáng yêu, đối phương thật sự rất thú vị, tôi cũng muốn gặp thử, xem bộ dạng của ông chú nghiêm túc như đang sống ở thế kỷ trước này ra làm sao.
Mà nói nhanh chóng quả nhiên rất nhanh chóng, sau khi tôi đi rửa quả táo quay lại, đối phương đã nhắn cho tôi giờ giấc chính xác.
Vương Đức Toàn: Xin hỏi có ở đây không Nếu như cậu thuận tiện, thì sáu giờ, nhà hàng Càn Cư phía đông phố đi bộ ở trung tâm thành phố, có được không
Normcore: … Không thành vấn đề!
Khi đối phương báo thời gian và địa điểm, tôi sợ đến mức trượt tay rơi luôn quả táo. Nhà hàng lớn Càn Cư kia chính là nơi mà dân thường tóc húi cua như chúng ta đi ngang, chỉ nhìn qua bên trong, một miếng tráng miệng rẻ nhất cũng phải hơn ba con số, ngoại trừ đi dự đám cưới hoặc tiệc tùng của nhà ai, trên căn bản là không có cơ hội vào đó mấy lần.
Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, tôi có lẽ đã cùng một tên nhà giàu “Ha ha” cả một buổi trưa.
Đậu mạ, vậy tôi càng phải đi! Cọ một bữa cơm cũng đáng!
Ngày hôm sau, tôi mặc một bộ âu phục nhàn nhã, xuất hiện sớm hơn nửa tiếng trước cửa nhà hàng Càn Cư.
Thật ra, trước khi lên đường, tôi đã do dự rất lâu, cảm thấy như vậy có phải hơi cường điệu quá, thế nhưng ngẫm lại tính cách của đối phương, dù sao trang trọng một chút vẫn khá ổn thoả.
Đến sớm như thế, cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là thói quen cá nhân của tôi thôi. Bình thường khi công tác, chúng tôi làm biên tập phải hẹn thời gian cẩn thận với tác giả, chung quy không thể tới trễ để người ta chờ, phải sớm xuất phát, bù trừ tính toán khoảng thời gian có khả năng bị kẹt xe trên đường.
Sáng nay, tôi đã cùng Vương Đức Toàn xác nhận qua, anh ta nói người ở đây không nhiều, không cần hẹn sẵn, vì vậy tôi bèn vào trước. Nhân viên phục vụ đưa tôi đến một bàn hai người trong một căn phòng trang nhã, quả thật tình thơ ý hoạ, khúc kính tĩnh mịch, hòn non bộ nước chảy làm tấm bình phong thiên nhiên, vừa bí mật nhưng lại không hoàn toàn che chắn tầm mắt.
Xem thời gian còn sớm, tôi cũng không vội vã gọi điện thoại hối đối phương, chỉ yên tĩnh ngồi tại chỗ, quan sát bốn phía, suy đoán xem những người đến đây có thân phận gì, rồi não bổ tình yêu tình cừu cho bọn họ.
Rất nhanh, tôi liền chú ý đến chiếc bàn ở ngoài bên tay phải, có một anh chàng đẹp trai, khí chất đoan chính đang ngồi một mình, có lẽ cũng đang chờ người. Ồ, “anh đẹp trai” này, trên thực tế không phải là kiểu tiểu thịt tươi cằm nhọn mà thẩm mỹ của quần chúng ưu thích, chắc cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, mang theo cảm giác uy nghiêm mạnh mẽ, ăn mặc cũng cổ điển, áo kiểu Trung Quốc truyền thống, cùng bức bình phong và đa bảo các* không xa ở phía sau bổ sung cho nhau. Hơn nữa, trông có vẻ gia giáo rất tốt, không quay tới quay lui, cũng không chơi điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn thác nước nhân tạo chảy róc rách, hoàn toàn hững hờ.
*Đa bảo các (多宝阁)
30120
A, người đàn ông như một làn gió nhẹ này, khiến người ta trong nháy mắt có thể bổ não hơn hai trăm ngàn chữ.
Sau đó, trong khoảng hơn hai mươi phút, tôi đã não động năm lần, phân thành hai cái HE, hai cái BE, cùng một cái kết mở.
Có thể anh vĩnh viễn không biết, đã từng có một ngày như vậy, anh ngồi bên bàn ngắm phong cảnh, nhưng lại có một người ở đằng sau tất cả ngắm nhìn anh… Nói mới nhớ, đối tượng hẹn hò của tôi cũng nên đến nơi rồi chứ.
Tôi kéo tâm tư về ông chú ngày hôm nay muốn gặp, suy nghĩ một chút, sợ người ta đang lái xe, cũng không gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn, nói cho anh ta biết tôi đã đến trước rồi, ngồi ở vị trí nào.
Sau đó lại tiếp tục ngẩng đầu, nhìn chăm chú anh đẹp trai, tiếp tục não động lần thứ sáu.
Không ngờ tới lần này, anh đẹp trai lại nhúc nhích, lấy ra điện thoại từ đâu đó, cúi đầu nhìn một chút, sau đó nhìn trái nhìn phải.
Tôi trơ mắt nhìn anh ấy đứng lên, do dự một lúc, rồi đi thẳng tới trước mặt tôi, khách khí hỏi: “Xin hỏi Cậu là Đỗ Thanh sao Tôi là Vương Đức Toàn.”
13.
Tôi nhìn Vương Đức Toàn ôn văn nho nhã, phong độ nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, giống như đang nhìn một cuốn tiểu thuyết võ hiệp hoặc tu chân, huyết vũ tinh phong, yêu hận tình cừu, nhân vật chính phong thái hiên ngang, đại nghĩa lẫm liệt, rút kiếm ra, tiêu sái giương kiếm, tự giới thiệu: “Tại hạ là Tằng A Ngưu*.”
*Là Trương Vô Kỵ, nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung.
Tôi cảm thấy cả người bị kẹt.
Má, đây là người nào đặt thiết lập tính cách thế! Có thể nấu luyện lại hay không!
Vương Đức Toàn đối với việc tôi nắm cổ tay than thở không hề hay biết, phất tay, gọi nữ nhân viên phục vụ.
“Cậu thích ăn khẩu vị nào Cứ tuỳ tiện chọn, tôi không ăn kiêng.” Vương Đức Toàn nhận thực đơn từ trong tay phục vụ, mở ra, rồi rất quý ông đưa tới trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn thực đơn, liền ngẩng đầu một chút nhìn anh ấy, lại nhìn thực đơn, rồi lại nhìn anh.
Anh ấy cũng nhìn về phía tôi, tuy rằng nghiêm túc thận trọng, nhưng thái độ cùng lễ nghi không thể xoi mói, ánh mắt thâm thuý như đại dương.
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật nông cạn, thật trẻ con, tại sao có thể đánh giá một con người bằng cái tên được.
Có bề ngoài không là đủ rồi!
Vương Đức Toàn phong thần tuấn lãng, dáng vẻ bất phàm, tướng mạo tràn đầy hương vị nam nhân, quả thật 360 độ không góc chết.
Trong lòng tôi như bị vuốt mèo cào không ngừng, rục rà rục rịch, cơ hồ không kiềm chế nổi.
—— thật muốn đoạt lấy di động, chụp cho ảnh một tấm, chỉnh sáng chỉnh màu các kiểu, rồi cho ảnh đăng lên WeChat làm hình đại diện.
14.
Mấy bác không hiểu nỗi đau đớn của chứng cưỡng bách đâu.
15.
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, chúng tôi dùng bữa, vừa bắt đầu tán gẫu.
Ngày hôm qua luôn luôn khách sáo và ha ha, cũng không nói chuyện nhiều lắm về tình huống cá nhân của người ta, cho tới bây giờ tôi mới biết Vương Đức Toàn là một bác sĩ đông y. Tôi hỏi Vương Đức Toàn làm việc ở đâu, anh ấy nói là ở nhà thuốc Hạc Tùng Đường.
Vậy thì chẳng trách. Tôi biết chỗ đó, không chỉ là phòng khám bệnh đông y, mà thỉnh thoảng còn mở một ít buổi toạ đàm, chương trình học và các hoạt động phổ cập, mở rộng đông y cùng văn hoá truyền thống. Tôi đã từng mang mẹ tôi đến đấy khám cao huyết áp, trình độ của bác sĩ quả thật không sai, nhưng phí xem bệnh lại hơi cao, một lần khám bác sĩ phổ thông là 50, chuyên gia là 200, dược phí và mấy thứ linh tinh khác.
Nói thật, đối phương có thu nhập cao như vậy, có thể thường xuyên đi nhà hàng xa hoa, tôi cũng rất bái phục. Dù sao, tôi cũng không đồng ý dùng từ “nghèo khó” làm mỹ đức, áp đặt nó cho bác sĩ.
Vương Đức Toàn giống như một thầy thuốc gạo cội điển hình, có bài có bản, đàng hoàng trịnh trọng, hỏi một câu, đáp một câu. Nếu như tôi không chủ động nói chuyện của chính mình, anh sẽ yên tĩnh ăn cơm, tuyệt đối không nói nhiều.
Thành thật mà nói, tuy rằng rõ ràng tính cách của đối phương đại khái là như thế, nhưng một người độc thoại thật sự quá nhàm chán, khi dùng bữa được một nửa, tôi không nhịn được toát lên một chút ý nghĩ xấu xa. Tôi đột nhiên xoay ngang cổ tay trước mặt anh, nói: “Đúng rồi, anh không phải là thầy thuốc sao Vậy anh bắt mạch giúp tôi thử, nhìn xem có bệnh xấu gì hay không.”
Tôi biết hành vi này đặc biệt ngứa đòn, giống như mỗi lần có người vừa quen biết, nghe nói tôi là chủ biên tạp chí, liền mở miệng bảo “Vừa vặn tôi cũng rất thích viết này viết nọ, nhờ anh nhận xét một chút”, đấy là hành động chọc người ta chán ghét, nhưng tôi chỉ muốn nhìn thử, xem biểu tình nứt ra của đối tượng hẹn hò này là bộ dạng gì.
Kết quả, đối phương đặt đũa xuống, bắt đầu cởi khuy cài cổ tay áo sơ mi của tôi.
Tôi ngược lại sợ hết hồn, vội vã rút tay về: “Anh làm gì!”
Vương Đức Toàn cũng sững sờ, không rõ vì sao, nói: “Cậu không phải nhờ tôi bắt mạch giùm cậu sao Cái này phải cởi khuy cài, tháo