39.
Mấy bác có bao giờ cầm micro cãi nhau với người khác chưa
Hiện tại tôi có thể nói cho mấy bác biết, thật sảng khoái tinh thần, toàn hiện trường chỉ có âm thanh của chính mình vang vọng, đối phương muốn cãi lại cũng hoàn toàn bị nhấn chìm không nghe thấy a ha ha ha…
40.
Còn một vấn đề.
Làm mặt ngầu đã xong, chửi cũng đã xong. Tôi nên kết thúc như thế nào đây
41.
“Đỗ Thanh.” Vương Đức Toàn không biết từ khi nào đi đến dưới sân khấu, dùng tư thái “thật bó tay với cậu nhóc nhà tôi”, duỗi một tay về phía tôi: “Ngoan, lại đây, thật không giống ai.”
Tôi thuận theo cái bậc thang này, hừ một tiếng, bỏ micro xuống, nắm lấy tay anh về chỗ.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ đi vào hỏi: “Xin hỏi, quý khách có nhu cầu gì ”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Vương Đức Toàn mở miệng, “À, tôi lỡ tay vặn volume xuống không.”
Anh ấy phân phó nhân viên bày ra mấy loại rượu mắc tiền, quay đầu lại, nói với tất cả mọi người: “Thật xin lỗi, Đỗ Thanh còn trẻ, tính tình ngay thẳn, cái này là tôi mời, coi như tôi thay mặt em ấy bồi lễ với mọi người, mọi người rộng lượng tha thứ cho.”
Mọi người vội vàng nói không sao, không sao, đừng thương tổn hoà khí vân vân.
Bên trong một mảnh hài hoà, tôi nghe thấy tên T tiện nhân kia thì thầm một tiếng: “Chạy xe điện rẻ rách, nghèo rớt mồng tơi, còn bày đặt chịu bị đánh sưng mặt*.”
*Nghĩa là một số chuyện mình không làm nổi nhưng vẫn cố gắng cứng rắn, để chống đỡ mặt mũi, giữ thể diện.
42.
Trước khi tôi nhào lên, Vương Đức Toàn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt eo của tôi, ấn vào trong ngực anh.
43.
Lực tay anh thật mạnh mẽ.
44.
“Đừng tức giận, khí đại thương gan.” Vương Đức Toàn đóng cửa xe, không nhanh không chậm lấy một bình tiêu dao hoàn từ trong túi ra, đưa cho tôi, “Ăn chút gì không Phân tán hoả khí.”
Tôi đổ một viên thuốc, nhét vào miệng, anh ấy đưa tới một tách nước trong bình giữ ấm, tôi ngửa đầu nuốt xuống: “Em chính là không ưa nổi, thằng chả chửi em cũng được, dựa vào cái gì chửi anh!”
Vương Đức Toàn mỉm cười một chút, mở đèn xe, khởi động xe điện.
“Anh đó, còn có thể cười được, cũng quá tốt tính đi Người khác đạp lên mặt lên mũi, anh không tức giận hả ”
“Nổi giận nhất thời thì dễ.” Vương Đức Toàn nói, “Anh với anh ta đánh nhau một trận cũng không có vấn đề gì, nhưng sau đó em còn phải đi làm thì tính như thế nào ”
“Ơ.”
Nói chuyện ung dung như thế hữu hiệu sao, đột nhiên một chút cũng không còn tức giận.
45.
Xe chạy một đường đến tiểu khu tôi ở, đầu óc tôi đã tỉnh táo lại, bắt đầu cảm giác mình rất ngây thơ. Như một đứa nhỏ đi đánh nhau, còn muốn người lớn ở đằng sau khắc phục hậu quả, trả nợ cho mối thù tôi kết.
Thiết lập cao lãnh, thông minh, lý trí của tôi đâu rồi
“Nè, anh Vương. Thật ra em, bình thường không nóng nãy như thế đâu.” Tôi liếc mắt nhìn anh ấy, cẩn thận từng li từng tí giải thích, “Em là người rất dễ ở chung đó.”
“Ừm, anh biết.”
“Ngày hôm nay chỉ là kích động một chút.”
“Không có chuyện gì, đừng chấp nhặt với bọn họ.”
“Anh làm sao có thể kiềm chế tốt như vậy ” Tôi không nhịn được cảm khái.
Vương Đức Toàn đem xe điện đậu vào một góc trên bãi đỗ xe.
“Câu nói như thế này anh nghe nhiều lắm, muốn nổi giận cũng không giận nổi.” Anh nói, “Huống hồ đông y quả thật không phải mười phân vẹn mười, cho tới hôm nay, khuyết điểm của nó cũng nổi bật giống như ưu điểm của nó vậy, bị phê bình không có nghĩa là không tốt. Anh chỉ có thể làm là cố gắng loại đi những cái xấu, giữ gìn những cái tốt, để nó phù hợp với thời đại, phát huy tinh hoa rực rỡ của nó. Bảo bảo, những việc anh chưa làm xong còn nhiều lắm, mà cuộc đời lại ngắn ngủi, làm sao còn có nhiều thời gian để chấp nhặt với những người hiếu thắng ”
À, sau khi việc lần trước được sáng tỏ, biệt danh của tôi trong lòng anh liền biến thành “Bảo bảo”.
Này, lúc thường đùa giỡn thì gọi cũng không sao.
Thế nhưng anh làm sao có thể tại thời khắc nghiêm túc như vậy mà gọi bảo bảo.
Rất phạm quy!
Anh không muốn đè em thì tại sao lại muốn thả thính em!
46.
Tôi sùng kính nhìn Vương Đức Toàn, rất giống như đang nhìn một vị thần.
Không, anh ấy không phải là thần linh, chỉ là một con người, có thân thể máu thịt, thất tình lục dục, nhưng dùng sức của một người, chữa trị nỗi khổ của người khác, mưu phúc vì sự khoẻ mạnh của càng nhiều người.
Tôi thâm tình nhìn anh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Người đàn ông tốt như vậy là của tôi rồi, mấy bác không cướp được đâu, tuyệt đối đừng ao ước ha ha ha ha.
47.
“Nhưng mà,” Vương Đức Toàn bỗng nhiên nói, “Nhìn thấy có một cậu bạn nhỏ liều mạng bảo vệ anh, cảm giác vẫn rất hạnh phúc.”
Một nửa tiếng cười đê tiện trong lòng tôi im bặt đi.
Anh ấy cúi người, cánh tay dài duỗi một cái, đem tôi vây bên trong không gian thu hẹp của toà xe.
Tôi không lầm chứ, ghế tựa–don! Ảnh cư nhiên ghế tựa–don!
Khí chất bá đạo tổng tài quen thuộc của Vương Đức Toàn lại xuất hiện, anh ấy nắm cằm tôi, không giải thích mà hơi nghiêng đi.
Chờ chút, tình huống này là thế nào Nhanh như vậy sao Tôi còn chưa chuẩn bị xong đâu! Tôi thật sự là lãnh cảm đó! Quên đi kệ nó! Đây là muốn làm tới base thứ mấy* Muốn chơi xe nhún sao Lẽ nào lần thứ nhất của tôi sẽ xảy ra trong buồng xe điện sao Có điều không gian chỗ này có chút nhỏ Có đủ bí mật không Không đúng, trọng điểm là không có chuẩn bị dầu bôi trơn…
*First base là cháo lưỡi, second base là sờ mó, third base là bj, còn home run là làm tềnh… / / / w / / /
Trong lòng tôi ầm ầm nhảy lên, một bên nghĩ bậy bạ, một bên sốt sắng nhắm mắt lại, chờ đợi.
Tôi cảm nhận được tiếng hít thở thân thiết của Vương Đức Toàn, cảm giác được đôi môi mềm mại của anh ấy chậm rãi đến gần.
Anh nhẹ nhàng, hôn một cái lên mắt của tôi.
“Mười hai giờ, trễ rồi, em nhanh đi lên đi.” Anh nói.
48.
Ngày hôm sau, nghe nói cái video tôi anh dũng tức giận được truyền khắp cả công ty, ngay cả cấp trên cũng nhìn thấy.
“Bị phê bình ” Vương Đức Toàn hỏi trong điện thoại.
“Không, không có, đều không lên tiếng, mỗi người chỉ đăng một bức hình đồ ăn cho chó thôi.”
“Tại sao lại đăng ảnh đồ ăn cho chó ” Ảnh