73.
Vào một buổi tối thứ sáu, tôi ôm laptop, để chân trần đẩy cửa phòng ngủ chính.
Vương Đức Toàn đang dựa người vào gối đọc sách, ngẩng đầu nhìn tôi một chút, rồi nhíu mày lại, xốc chăn bên cạnh lên: “Tại sao lại không đi dép Mau lên đây.”
Nhà của anh lót sàn gỗ thật sự, tôi rất thích cảm giác trực tiếp đạp lên, thế nhưng Vương Đức Toàn rất ghét chuyện này, tam lệnh ngũ thân* không cho tôi làm như vậy.
*tam lệnh ngũ thân: ra lệnh bắt buộc phải tuân theo.
Tôi thuận lý thành chương nhảy lên giường, vui vẻ tiến vào trong chăn ấm, cùng anh nằm chung một chỗ.
“Ngày hôm nay không đọc sách được không, nghỉ ngơi một ngày.” Tôi lay lay cánh tay của anh ấy, “Anh xem phim cùng em nhé.”
Cảm ơn nhà nước, Vương Đức Toàn không có thảo luận với tôi về luật bản quyền hợp pháp vào lúc này, anh ấy suy nghĩ một chút, khép sách lại để qua một bên, đưa tay tắt đèn.
Tôi vội vàng đem laptop đặt giữa hai người, mở video.
Nhạc nền bao phủ lấy chúng tôi trong bóng tối, đặt biệt phiến tình, tôi tới gần Vương Đức Toàn, mặt lặng lẽ nóng lên.
Phim cấm không hổ là phim cấm, pháo đài cổ, giam cầm, loạn luân, ***, bạo lực… Bầu không khí ám muội *** mỹ, như một cái móc câu nhỏ cào một chút trong lòng. Hô hấp của cả hai đều biến điệu, gần trong gang tấc, ai cũng không lừa được ai.
Tôi chậm rãi cởi cúc áo ngủ của anh, mò tới cơ bụng rắn chắc ở dưới, nỗ lực phát huy chút kinh nghiệm thực chiến tội nghiệp của mình mà khiêu khích anh.
Vương Đức Toàn đè tay tôi lại không cho tôi cựa quậy, tôi đơn giản đẩy laptop sang một bên, cưỡi trên đùi, cố gắng hôn anh.
Trong phòng tuy mở máy sưởi, nhưng từ trong chăn bò ra ngoài vẫn cảm thấy hơi lạnh, hoặc bởi vì kích động, cả người tôi hơi run run.
Vương Đức Toàn đột nhiên trở mình, đổi thành tư thế đè tôi ở dưới, nhấc chăn bao lấy cả hai, nhiệt độ nóng bỏng cách lớp áo ngủ truyền tới người tôi.
Một cái tay luồn vào trong quần pyjamas của tôi, tôi vừa sốt sắng vừa bối rối, nhúc nhích cũng không dám. Khớp xương tay của Vương Đức Toàn rõ ràng, cường tráng mạnh mẽ, tôi dám đánh cược rằng anh ấy cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng mà —— a, luyện qua công phu đẩy châm có tính không Nghĩ đến gò má lúc anh cúi đầu, hết sức tập trung châm cứu cho người khác, tôi hầu như không chống đỡ được, không cần công phu gì cao siêu, tự tước vũ khí đầu hàng…
… Không, nghe tôi giải thích, tôi xin thề, tôi chỉ là lần đầu tiên quá kích động!
Vì cứu vãn tôn nghiêm, tôi một bên suy nghĩ xem Vương Đức Toàn thích phong cách mạnh mẽ chủ động hay rụt rè một chút, một bên liều mạng tìm tòi lý thuyết xem trong phim, chỉ là không ngờ tới, vào lúc này ảnh vẫn có thể một cước phanh xe thắng gấp, vươn mình ngồi dậy.
74.
Tôi cũng mờ mịt ngồi dậy theo: “Anh làm sao thế ”
Anh buộc lại cúc áo, khi mở miệng còn mang theo chút khàn khàn: “Anh cảm thấy… Phát triển đến một bước này, có khả năng nhanh quá chăng. Bằng không vẫn chờ thêm một chút nữa ”
“Tại sao phải chờ ” Tôi không rõ vì sao, “Em cũng có thể tiếp nhận rồi, anh còn có cái gì kiêng kỵ Lẽ nào anh cũng lãnh cảm ”
“Không phải ý này.” Anh trả lời, “Anh hi vọng em suy nghĩ kỹ thêm một quãng thời gian nữa, có thật sự muốn cùng anh thành lập gia đình, sinh hoạt chung một chỗ hay không.”
“Hả Em không phải đã chuyển tới ở cùng anh sao ”
“Đúng.” Anh ấy dừng một chút, vẫn nói, “Cho nên ở chung với anh đến bây giờ, em cũng phát hiện ra con người anh có nhiều chỗ không thú vị đi. Thật ra anh cũng sẽ sợ, e rằng một ngày nào đó, em đột nhiên sẽ không chịu được nữa mà quăng anh Nói chung không quản như thế nào, anh vẫn muốn lưu cho em một khoảng trống để đổi ý, chúng ta trước tiên cứ thử mấy tháng, nếu như đến lúc đó, em thật sự cảm thấy còn thích hợp…”
Tôi từ đầu đã trợn mắt há mồm, nghe đến phần sau, quả thật vừa bực mình vừa buồn cười.
“Vương Đức Toàn, anh còn có thể chơi cái trò này, anh quả thật, quả thật…” Tôi chậm rãi thở ra, “Thời điểm anh bảo em dọn đến ở chung, cũng đều ôm dự định chia tay Vậy anh còn thật khách khí, sợ ngủ với em rồi sẽ chiếm tiện nghi đúng không ”
Anh ấy cũng không tranh cãi cùng tôi, chỉ dùng ánh mắt như thấy trẻ con cáu kỉnh mà bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi dĩ nhiên rõ ràng ý tứ kia, ý tại ngôn ngoại là “Em xem, chúng ta bây giờ không phải đã bắt đầu cãi nhau ”
“Anh quả thật… Bệnh thần kinh! Không để ý đến anh nữa!”
Tôi thở hồng hộc nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, anh ấy còn nhớ nhắc nhở tôi: “Mang dép vào.”
Vốn đã chạy đến cửa, lại bị câu nói này cảnh tỉnh, tôi đổi chủ ý, quay đầu xông về chỗ cũ, dùng sức nhào lên trên giường.
“Anh tên khốn kiếp này! Đồ xấu xa! Lại còn tính cùng em chia tay! Em mới không để cho anh thực hiện được!” Tôi tức giận rống lên với anh ấy, “Anh muốn đuổi em đi, không bằng trước tiên bước qua xác em đã!”
Vương Đức Toàn không nói nên lời, một lúc lâu mới phản ứng được, đến gần khều khều tôi: “Bảo bảo ”
“Bảo cái gì mà bảo, ai là bảo bảo, thật buồn nôn!” Tôi vặn vẹo như một con giun, dùng sức vẫy tay anh ra, “Chỗ nào mát mẻ thì đi qua chỗ đó đi, không thấy đây còn đang tức giận hả!” (Bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng của Vu Dân đâu đây. – w –)
“Ồ.” Anh ấy chậm rì nói, “Vậy anh đến thư phòng ngủ trên ghế sô pha ”
“Anh dám!” Tôi càng tức giận, càu nhàu ngồi dậy một lần nữa, “Anh ngủ chỗ này, còn muốn đi đâu ”
Vương Đức Toàn trả lời một tiếng “Được”, nhưng vẫn mang dép đi ra ngoài.
“Này, anh ——”
“Anh vào nhà vệ sinh.”
“… Ồ.”
Không đúng, ồ cái cọng lông ấy.
Ai nói kết thân gặp nhiều chuyện kỳ quặc, một chút cũng không giả! Mụ nó tôi làm sao lại gặp phải người như vậy! Tôi tức muốn chết rồi đây nè!
75.
Tôi nằm trên giường của Vương Đức Toàn ăn vạ không đi, không biết ngủ từ lúc nào, sáng ngày hôm sau, mới phát hiện cả người quấn lấy đối phương như con bạch tuột.
Anh ấy tỉnh rồi, đang gác một cánh tay trên gối, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn lại: “Anh…”
“Chào buổi sáng.” Vương Đức Toàn lại gần, hôn một cái lên thái dương của tôi, rồi xuống giường đi rửa mặt.
… Ha ha, cho rằng như vậy là có thể lừa gạt tôi tha