Đế Bá

Bí Mật Quá Khứ Của Thiết Nghĩ. (1)


trước sau

Nghe được Thiết Nghĩ nói, Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới đem toàn thân Thiết Nghĩ đánh giá một lần, sau đó chậm ung dung nói ra:

- Nói như vậy, ngươi đi qua Dược quốc rồi? Ta cũng có chút hứng thú nghe ngươi cùng hoàng thất Dược quốc là kết thù thế nào một chút.

Dược quốc, đây là quái vật khổng lồ hạng gì, hoàng thất Dược quốc càng là tồn tại thần bí mà cao cao tại thượng, tại đương thời, người có thể nhìn thấy hoàng thất Dược quốc ít càng thêm ít, càng đừng nói cùng Dược quốc hoàng thất kết thù, nhân vật bình thường căn bản cũng không có tư cách.

- Hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm.

Thiết Nghĩ giật nảy mình, vội vàng giải thích nói:

- Đây chỉ là một trận hiểu lầm, công tử gia ngươi thử tưởng tượng cũng biết, ta chỉ bất quá là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, coi như cho ta mười cái gan, không, cho ta một trăm cái gan, ta cũng không dám cùng hoàng thất Dược quốc kết thù a.

- Thật sao? Nói như vậy, Dược quốc hoàng thất là một tồn tại không phân xanh đỏ đen trắng ưa thích cùng một tiểu yêu vô danh kết thù?

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Nói thật, một tiểu yêu cùng hoàng thất Dược quốc kết thù, hơn nữa còn có thể sống đến nhảy nhót tưng bừng, ngươi cảm thấy ta nên nói gì tốt đây? Là hoàng thất Dược quốc vô năng, hay là nói ngươi khó lường?

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng lại một chút, nói ra:

- Như ngươi vừa nói, vậy ta càng nên dẫn ngươi đi Dược quốc. Thử nghĩ, loại quái vật khổng lồ như Dược quốc này, thậm chí ngay cả một tiểu yêu cũng không làm gì được, đây là vô năng bực nào, đây là nhỏ yếu bực nào. . . Con người của ta ưa thích đánh mặt người khác, mang ngươi đi Dược quốc hoàng thất một chuyến, hảo hảo đánh mặt Dược quốc hoàng thất một chút, để mọi người đều biết sự bất lực của bọn hắn, ngay cả một tiểu yêu cũng không làm gì được, cái gì một môn tam đế, cái gì bốn Dược Đế xuất một môn. Chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi. Ân, chủ ý này không tệ, quyết định như vậy đi.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ là cười tủm tỉm nhìn lấy Thiết Nghĩ.

Thiết Nghĩ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân không khỏi mềm nhũn, chỉ kém không có quỳ trên mặt đất, hắn vội vàng nói:

- Tiểu tổ tông của ta, đại gia của ta, Đại thiếu gia của ta. Ngươi tạm tha một tiểu yêu như ta đi, ngươi đem ta kéo tới trước mặt hoàng thất Dược quốc, chẳng phải là muốn cái mạng nhỏ của ta sao? Coi như ta có chín cái mệnh, vậy cũng không đủ chết a.

- Ừm, vậy được rồi, vậy chúng ta nói tiếng người một chút như thế nào, tiếng người, ngươi biết a.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra.

Thiết Nghĩ không có cách nào, đành phải buông thõng đầu, hữu khí vô lực nói ra:

- Không biết công tử gia muốn tiểu nhân nói cái gì, chỉ cần công tử gia muốn biết. Tiểu nhân biết gì nói nấy, không chỗ không nói.

- Ừm. Ta ngược lại hi vọng ngươi biết gì nói nấy, không chỗ không nói, bất quá, cái này không quan trọng, ngươi cũng biết con người của ta luôn luôn có kiên nhẫn đúng hay không? Con người của ta làm sự tình cũng luôn luôn rất nhu hòa, ta là một người yêu thích hòa bình, ngươi nói có đúng hay không?

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra.

Lý Thất Dạ càng nói như vậy, Thiết Nghĩ càng hãi hùng khiếp vía, hắn đương nhiên biết Lý Thất Dạ nói hắn là một người yêu thích hòa bình sẽ có dạng kết cục gì.

- Công tử gia, ngươi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối là biết gì nói nấy, không chỗ không nói, chỉ cần là sự tình công tử gia muốn biết, ta tuyệt đối sẽ một năm một mười nói cho công tử gia, không có nửa câu hư giả, ta bằng vào danh dự tổ tiên ta thề.

Thiết Nghĩ vội vàng lời thề son sắt nói.

- Đừng, tổ tiên ngươi ta không biết là vị nào.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra:

- Lại nói, nếu như ngươi thật là một Thiết Nghĩ thành đạo, như vậy, tổ tiên ngươi cũng chỉ sợ là một con kiến nào đó mà thôi, lấy danh dự của hắn
thề, cái này thật là làm cho người ta băn khoăn.

- Tốt a, công tử gia, tiểu nhân phục, không biết công tử gia ngươi muốn biết cái gì?

Thiết Nghĩ bất đắc dĩ, đành phải buông thõng đầu, một bộ nhận mệnh.

Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiết Nghĩ, cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Kỳ thật cũng không có sự tình lớn gì, ta chỉ là hiếu kỳ ngươi từ trong hoàng thất Dược quốc trộm được thứ gì mà thôi?

- Ha ha ha, công tử gia.

Thiết Nghĩ cười khan một tiếng, xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:

- Công tử gia đã hiểu lầm, ta, ta đây chẳng qua là vừa vặn đi ngang qua mà thôi, đi ngang qua mà thôi, vừa hay nhìn thấy có vài kiện đồ vật rơi trên mặt đất, thuận tay nhặt lên, tuyệt đối không có trộm. Ta thật không phải là cố ý, ta chỉ tưởng rằng là vật vô chủ.

- Ừm, nói đến cũng đúng, chỉ là nhặt được, ta cũng tin tưởng ngươi không phải cố ý.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói ra:

- Từ dưới đất nhặt được, này làm sao tính trộm đây, ngươi nói có đúng hay không?

- Ha ha ha, công tử gia anh minh, công tử cơ trí, tiểu nhân liền biết công tử gia có kiến giải không giống bình thường, công tử gia chính là tuyệt thế vô song, đương thời thứ nhất, cách nhìn của công tử gia, không phải hạng người phàm tục có khả năng so sánh.

Thiết Nghĩ nói gấp, đập mông ngựa của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:

- Bất quá, nếu như trí nhớ của ta còn tốt, thì theo ta được biết, trong Tiên hồ của Dược quốc hoàng thất, ân, giống như nuôi một kiện đồ vật, là cái gì nhỉ? Cái này a, kêu cái gì nhỉ? Ta trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

- Làm sao ngươi biết việc này!

Nghe được lời này của Lý Thất Dạ, sắc mặt Thiết Nghĩ lập tức đại biến, giật nảy mình, không khỏi lui về phía sau hai bước, như là gặp ma nhìn Lý Thất Dạ.

Lúc này Lý Thất Dạ chậm rãi liếc mắt nhìn hắn, nói ra:

- Nói như vậy, trong ao mà Dược quốc hoàng thất nuôi món đồ kia thực sự rất trọng yếu rồi?

Thiết Nghĩ vô ý thức nuốt nước miếng một cái, nhịn không được nhẹ gật đầu, nói ra:

- Là vô cùng trọng yếu, vô giới chi bảo, đối với tiểu nhân mà nói là như thế.

- Ngươi nhìn, điểm này cũng không khó a, ngươi nói có đúng hay không? Trộm ít đồ, không, nhặt một chút đồ vật của Dược quốc hoàng thất, kỳ thật cũng là chuyện rất bình thường.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

- Tiểu tổ tông của ta...

Lần này Thiết Nghĩ bị dọa đến không nhẹ, lập tức nhảy dựng lên, khoát tay nói ra:

- Công tử gia, ngươi, ngươi đây quả thật là đã hiểu lầm, hiểu lầm lớn. Tiểu nhân là nói, tiểu nhân là nói, loại tồn tại như Dược quốc này, tùy tiện một kiện bảo vật cũng là cử thế vô song, đều là vô giới chi bảo. Tiểu nhân thề, tiểu nhân tuyệt đối không có trộm món đồ kia, nếu như tiểu nhân trộm món đồ kia, Dược quốc sẽ lật tung toàn bộ Thạch Dược giới.

Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiết Nghĩ một hồi, sau đó cười nhạt một cái, nói ra:

- Ta cũng có thể khẳng định ngươi không có trộm món đồ kia, nhưng mà,

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện