Mặc dù nói, Thiên Tùng Sơn không kiến quốc không lập phái, nhưng mà, thực lực Thiên Tùng Sơn, đệ tử Thiên Tùng Sơn, tuyệt đối so với rất nhiều đại giáo cương quốc chỉ mạnh không yếu!
Trong lúc nhất thời, cả ngọn núi bị vây đến chật như nêm cối, vô số cường giả Thiên Tùng Sơn như lâm đại địch, hơn nữa Thánh Hoàng vây khốn nơi này còn không ít.
Nhìn thấy vô số cường giả vây khốn nơi này, coi như là Tử Yên phu nhân cũng không khỏi vì đó run lên, biết chuyện này chỉ sợ khó mà kết thúc yên lành.
Chỉ có Lý Thất Dạ là bình chân như vại, hắn chỉ nhìn thoáng qua bốn phía, nhìn nhìn vô số cường giả Thiên Tùng Sơn vây khốn ngọn núi này, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Phong Hoàng.
- Có chút ý tứ.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Phong Hoàng, nhàn nhạt cười một tiếng, nói ra:
- Phong Hoàng, ngươi đây là ý gì?
Làm người cầm quyền Thiên Tùng Sơn, lúc này Phong Hoàng cũng là sắc mặt nghiêm túc, hắn lạnh lùng nói ra:
- Ta là có ý gì, trong lòng Lý công tử rõ ràng.
- Há, ta có chút minh bạch, đây là đạo đãi khách của Thiên Tùng Sơn các ngươi sao?
Lý Thất Dạ nở nụ cười.
Lúc này, coi như là rất nhiều tân khách xa xa quan sát cũng không khỏi vì đó run sợ, rất nhiều người đều kinh ngạc đảm lượng của tiểu tử trước mắt này, bị nhiều cường giả của Thiên Tùng Sơn vây khốn như vậy, lại còn có thể cười được, vẫn là một bộ đàm tiếu phong thanh.
Phong Hoàng trầm giọng nói:
- Thiên Tùng Sơn ta luôn luôn hiếu khách, đến đây chúc thọ, càng là quý khách của Thiên Tùng Sơn chúng ta! Nhưng mà, Lý công tử, ngươi ở đây tùy ý đồ sát, ở ngày đại thọ của tổ ta, máu tươi nhuộm Thiên Tùng Sơn, ngươi đây là không đem Thiên Tùng Sơn ta để ở trong mắt! Mặc dù ngươi là khách quý của Thiên Tùng Sơn chúng ta, nhưng, cũng nhất định phải cho Thiên Tùng Sơn ta một câu trả lời thỏa đáng.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Tùy ý đồ sát? Ta sao cảm giác ta là phòng vệ đây này. Bọn lão đầu này nói rõ là muốn cái mạng nhỏ của ta a, ta cuối cùng không thể ngồi chờ chết đi. Nếu như quả thật muốn trách ta, thật không có ý tứ, ta là không cẩn thận, ra tay có chút nặng, điều này cũng không có thể toàn bộ trách ta. Người trẻ tuổi mà, luôn luôn kinh nghiệm không đủ, không cẩn thận, ra tay nặng một chút, nói thí dụ như, hủy thiên diệt địa, nói thí dụ như, giết sạch bát phương, đây là chuyện rất bình thường.
Lý Thất Dạ giải thích như vậy, để cho người ta bất luận nghe thế nào, đều là cho người một loại cảm giác máu me đầm đìa.
- Lý công tử phải chăng phòng vệ chính đáng, cái này còn cần thương thảo!
Phong Hoàng lạnh lùng nói ra:
- Nhưng mà, Lý công tử cùng Ma Đường Thần Vương dạng yêu vật này cấu kết, thậm chí là sự tình ở ngày đại thọ của tổ ta, đây chính là cùng Thiên Tùng Sơn ta đối địch!
Lý Thất Dạ nhìn Phong Hoàng, sau đó lộ ra một cái tiếu dung, nói ra:
- Có chút ý tứ, nói rất có ý tứ. Ta một cái vô danh tiểu bối, bị một đám Thánh Hoàng của đế thống tiên môn vây công, nơm nớp lo sợ, chỉ lát nữa là phải chết thảm trong tay bầy Thánh Hoàng hung tàn như lang như hổ, Thiên Tùng Sơn ngươi không có đứng ra chủ trì công đạo. Hiện tại đột nhiên dưới mặt đất chui ra một con bọ ngựa vì ta can thiệp chuyện bất bình, Thiên Tùng Sơn các ngươi lại đứng ra giữ gìn lẽ phải, cái này thật là có ý tứ.
Lý Thất Dạ nói, lập tức để không ít người đứng xem trong lúc nhất thời im lặng, hắn nói như vậy, tựa như vừa rồi hắn là cừu non rơi vào đàn sói. Trên thực tế, hắn mới thật sự là sói, mà bọn người Tinh Hải Dược Thánh chẳng qua là cừu non mà thôi. Hắn cái con sói này giả trang thành cừu non, cuối cùng đem bọn người Tinh Hải Dược Thánh ăn toàn bộ!
- Đúng sai, ngày sau tự có kết luận.
Phong Hoàng lạnh lùng nói ra:
- Hiện tại ngươi tùy ý đồ sát, cùng Ma
Đường Thần Vương cấu kết, nếu Lý công tử muốn kết thúc yên lành chuyện này, nghe một lời khuyên, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Đây là chủ ý của ngươi, hay là chủ ý của Thiên Tùng Thụ Tổ đây? Nếu như là chủ ý của ngươi, chỉ có thể nói, hậu nhân của Thiên Tùng Thụ Tổ cũng bất quá như vậy mà thôi. Nếu như nói, đây là chủ ý của Thiên Tùng Thụ Tổ, chỉ sợ, Thiên Tùng Thụ Tổ đây là già nên hồ đồ rồi. Đem chủ ý đánh tới trên người của ta, đây là Thiên Tùng Sơn các ngươi muốn đi đến cuối cùng.
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức để rất nhiều tân khách đứng ngoài quan sát cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, đều cảm thấy Lý Thất Dạ nói lời này quá khoa trương, từ khi Thiên Tùng Thụ Tổ phong tổ, vô số truyền thừa của Thạch Dược giới đều đối với hắn kiêng kị ba phần, quản chi là đế thống tiên môn, quản chi là Dược quốc, đối với Thiên Tùng Thụ Tổ đều là kính chi ba phần.
Coi như là Đại Hiền, cũng không dám đắc tội Thiên Tùng Thụ Tổ, nhưng mà, hôm nay Lý Thất Dạ một vô danh tiểu bối cũng dám kêu gào Thiên Tùng Sơn như thế, lớn lối như thế, cái này chỉ sợ cũng chỉ có Lý Thất trước mắt Dạ.
Sắc mặt Phong Hoàng lập tức khó coi tới cực điểm, hắn cầm quyền Thiên Tùng Sơn lâu như thế, đến nay vẫn chưa có người nào dám kêu gào cùng khiêu chiến Thiên Tùng Sơn bọn hắn như thế, hiện tại Lý Thất Dạ một vãn bối dám miệt thị Thiên Tùng Sơn thế kia, khiêu chiến Thiên Tùng Sơn như thế, coi như cho dù tính tình hắn tốt, coi như hắn hàm dưỡng lại cao hơn, lúc này hắn cũng như nhau lửa giận ngút trời.
- Khẩu khí thật lớn!
Phong Hoàng lạnh lùng nói ra:
- Lý công tử, Thiên Tùng Sơn ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, nếu không, chớ trách Thiên Tùng Sơn chúng ta không khách khí. Nếu ngươi không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, Thiên Tùng Sơn ta tất động võ, về phần tử thương, tự gánh lấy hậu quả!
Lý Thất Dạ ở thời điểm này híp con mắt một cái, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Thiên Tùng Sơn các ngươi đem chủ ý đánh tới trên đầu ta, thật sự là không sáng suốt nha. Ta tới chúc thọ cho Thiên Tùng Sơn ngươi, đó là vinh hạnh của Thiên Tùng Sơn các ngươi! Hôm nay vậy mà có chủ ý với ta, thật sự là không biết sống chết. Lý Thất Dạ ta không đến nháo sự, không đến giết người, ngay cả thiên địa cũng phải cảm tạ ta. Hôm nay vậy mà bức ta cúi đầu, cũng được, thọ đản lại như thế nào, huyết tẩy một phen là được.
- Động thủ…
Sắc mặt Phong Hoàng lạnh lẽo, ở trong chớp mắt, Phong Hoàng cùng phần đông cường giả của Thiên Tùng Sơn tạo thành một cái đại trận cổ lão. Trong nháy mắt này, Đại trận sâm nghiêm vô cùng, tựa như là một rừng rậm to lớn, đem cả ngọn núi vây khốn.
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hai mắt Lý Thất Dạ lóe lên hàn quang! Trong chớp mắt này, tử khí của hắn hiển hiện, Chương pháp lưu chuyển, Tử Chương phát huy ra uy lực cực lớn, tử khí trên khô xương của Ma Đường Thần Vương trong nháy mắt như nước sông cuồn cuộn.