Thật?
Nghe được Lý Thất Dạ nói, tất cả mọi người không khỏi vì đó vui vẻ, nói ra.
Lý Thất Dạ phân phó nói:
- Bốn mắt cùng lão ba ba đi các nơi, tìm kiếm một chút. Thời điểm Bệ Ngạn thú thổ xuất thế, cửa vào tất nhiên sẽ ở Thiên Vực phế tích, đến lúc đó các ngươi tìm tới cửa vào liền lập tức cho chúng ta biết.
- Đại gia định đi nơi đâu sao?
Tứ Nhãn Long Kê không khỏi hỏi.
Lý Thất Dạ nhìn qua xa xa, nhàn nhạt nói ra:
- Đi một chỗ, Vô Song cùng Kinh Tiên theo ta đi.
Nói xong phân phó Tiễn Vô Song thu dọn đồ đạc lên đường.
Lý Thất Dạ mang theo Tiễn Vô Song, Long Kinh Tiên rời đi chỗ cũ, mà Tứ Nhãn Long Kê cùng lão ba ba thì chờ Bệ Ngạn thú thổ hàng lâm, sau đó tìm kiếm lối vào của Bệ Ngạn thú thổ.
- Chúng ta không rời đi Thiên Vực phế tích sao?
Sau khi rời đi chỗ cũ, Lý Thất Dạ cũng không hề rời Thiên Vực phế tích, mà là khắp nơi tùy tiện đi, hơn nữa, mỗi đi một chỗ, hắn là tử khí hiển hiện, Tử Chương pháp tắc đinh vào bên trong lòng đất.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ làm như vậy, Long Kinh Tiên không khỏi hỏi.
- Không, chúng ta cũng không rời Thiên Vực phế tích.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Trước khi tiến vào Bệ Ngạn thú thổ, chúng ta làm một chút công tác chuẩn bị.
- Ngươi lại dự định triệu hoán tử vật rồi?
Tiễn Vô Song nhìn Lý Thất Dạ hiển hiện tử khí, Tử Chương pháp tắc đóng xuống dưới mặt đất, không khỏi nói ra.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Có thể nói như vậy, bất quá, không phải hiện tại, trước khi bão tố tiến đến, dù sao chúng ta cũng phải cần một cái chuẩn bị. Hãy chờ xem, chắc chắn sẽ có thời điểm máu chảy thành sông, ngã xuống không phải chúng ta, mà là địch nhân.
Tiễn Vô Song bắt đầu trầm mặc, nàng từ trước đến nay đều cao ngạo, nhưng, sau khi cùng Lý Thất Dạ quyết đấu, trong nội tâm nàng minh bạch, bất kỳ người nào đối địch với Lý Thất Dạ, cuối cùng sẽ chỉ thảm bại. Trong nội tâm nàng biết một chút, Lý Thất Dạ nhìn từ bề ngoài là hung hăng càn quấy, trên thực tế nội tâm của hắn rất sáng.
- Nghe Long Kê Tôn Giả nói như vậy, ngươi không phải là sợ Thần Cốc đi.
Long Kinh Tiên cười hì hì nói.
- Chỉ là Thần Cốc, còn không có đáng giá để cho ta sợ.
Lý Thất Dạ cười khe khẽ lắc đầu, nói ra:
- Lại nói, ta muốn diệt Thần Cốc, thủ đoạn nhiều lắm, coi như những quỷ vật kia từ dưới đất đứng lên, ta cũng không đem chúng để ở trong lòng.
- Vậy sao ngươi lại muốn từng bước tính toán đây?
Long Kinh Tiên nhìn lấy Lý Thất Dạ, đôi mắt thanh tịnh mà động lòng người kia của nàng nháy một cái.
- Bởi vì ta có vài thứ không nỡ dùng, đối với ta mà nói, quá lãng phí.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói ra:
- Lại nói, ta cũng không nhất định là muốn đối phó Thần Cốc.
- Ha ha, ngươi còn có đồ vật hoặc là dạng thủ đoạn như thế nào đây, cho ta xem một chút được không?
Cặp mắt long lanh kia của Long Kinh Tiên nhìn qua Lý Thất Dạ, tựa như biết nói chuyện, có chút điềm đạm đáng yêu, để cho người ta vì đó tâm động.
- Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ hay lắm, ít có ý đồ với ta.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, biết nha đầu kia muốn đánh ý định gì.
Long Kinh Tiên lại không có chú ý chút nào, hết sức thân mật kéo cánh tay của Lý Thất Dạ, thân mật nói ra:
- Đừng keo kiệt như vậy a, của ngươi không phải là của ta sao. Ha ha, ha ha, ha ha, lại nói, ta yêu cầu không cao, ta chỉ cần loại chương tự như vừa rồi kia của ngươi. Cái chương tự này của ngươi thật sự là quá tuyệt vời, ta xem lâu như vậy, còn không cách nào lĩnh hội.
Nói xong, cặp mắt kia của nàng chớp chớp.
Long Kinh Tiên chính là trời sinh Tiên mệnh, thiên phú của nàng đã không cách nào dùng bút mực để hình dung, coi như là Đế thuật, nàng xem qua một lần liền có thể phảng phất mô hình, coi như không cách nào tinh thông huyền diệu chân chính, cũng có thể làm ra sáu bảy phần.
Nhưng mà, Tử Chương của Lý Thất Dạ nàng nhìn thật lâu, y nguyên không
cách nào lĩnh hội một chút huyền diệu trong đó. Đương nhiên, Tử Chương là xuất từ « Tử Thư », làm một trong Cửu Đại Thiên Thư, nếu như xem một hai lần liền có thể lĩnh hội, liền không thể xưng là một trong Cửu Đại Thiên Thư rồi, dù là Tiên mệnh cũng không có khả năng cứ như vậy lĩnh hội.
- Ngươi nghĩ hay lắm.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua Long Kinh Tiên, dựng trò vui nói ra:
- Đã nói của ngươi liền là của ta, cái kia tốt lắm, Ngự Thú thành các ngươi cũng có mấy món bảo vật ta rất ưa thích, không bằng ngươi đem đưa ta mấy món đi.
- Tốt, không có vấn đề.
Long Kinh Tiên lại rất sảng khoái, một lời đáp ứng, kéo cánh tay của Lý Thất Dạ, mười phần thân mật nói:
- Đều nói vợ chồng đồng tâm, của ta chính là của ngươi, chỉ cần là đồ vật phu quân muốn, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy tới, không biết phu quân muốn cái gì đây?
- Nha, còn không có lấy chồng liền đã đem cánh tay gạt ra bên ngoài.
Tiễn Vô Song xem xét nàng một chút, nói ra:
- Có câu nói rất hay, con gái lớn không dùng được.
- Thôi đi, ta thích, ngươi làm gì được ta.
Long Kinh Tiên lườm Tiễn Vô Song một chút, đắc ý nói ra:
- Ngươi muốn gả cho phu quân ta, cái kia còn không có cửa đâu!
Tiễn Vô Song bị nàng làm tức giận đến nghiến răng, hung hăng trừng nàng một chút.
Lý Thất Dạ đã quen các nàng một ngày ba lần náo loạn, hắn đối với Long Kinh Tiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Lui một vạn bước mà nói, coi như ngươi thật gả cho ta, ta cũng sẽ không đem cái này truyền thụ cho ngươi.
- Thôi đi, nhỏ mọn như vậy, không phải là một thiên công pháp sao, nếu như ngươi cần, ta có thể truyền cho ngươi mười môn tám môn Đế thuật, cái này có gì ghê gớm đâu.
Đối với Lý Thất Dạ không nguyện ý truyền thụ Tử Chương, Long Kinh Tiên tức giận liếc một cái, khó chịu nói ra.
Đối với Long Kinh Tiên nói, Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, hắn bóp mũi ngọc của Long Kinh Tiên một cái, nói ra:
- Tiểu nha đầu, đừng tham thì thâm, ngươi bây giờ học được bao nhiêu công pháp.
- Không coi là nhiều.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Long Kinh Tiên ngẩn đầu nói:
- Đế thuật một hai trăm, nói thí dụ như Đề Thiên Cốc Kỳ Lân pháp, Dược quốc Ngự Hỏa Thuật, Tiễn gia tiễn đạo. .. Còn công pháp loạn thất bát tao khác, không có một ngàn cũng có hai ngàn đi, có cổ thuật, có bí pháp, có thánh ngôn. . .
- Hừ, cái gì Tiễn gia tiễn đạo, ngươi chẳng qua là học trộm đến một điểm da lông mà thôi.
Nghe được Long Kinh Tiên nói như vậy, Tiễn Vô Song hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Long Kinh Tiên ngạo nghễ nhìn Tiễn Vô Song một chút, nói ra:
- Thôi đi, tiễn đạo của các ngươi có gì đặc biệt hơn người, bản cô nương liếc mắt nhìn liền biết, mặc dù không thể học được mười phần, năm sáu phần mười đó là tuyệt đối có, so với một chút thiên tài chuyên tu tiễn đạo của Tiễn gia các ngươi tới nói, đó là không biết mạnh hơn bao nhiêu. Nếu bản cô nương hữu tâm học trộm tiễn đạo của Tiễn gia các ngươi, cho ta một tháng thời gian, bản cô nương có thể đem Tiễn gia tiễn đạo học trộm đến mười phần.