Đế Bá

Diệp Khuynh Thành Cường Đại. (1)


trước sau

Nàng sở tác sở vi, cũng là vì Kim Ô Thái tử, nàng nỗ lực hết thảy, cũng là vì Kim Ô Thái tử, nhưng mà, Kim Ô Thái tử chết rồi, hết thảy đều trở nên tan thành mây khói, cái gì quyền thế, cái gì đại mưu, trong lòng nàng đều trở nên không trọng yếu.

Diệu Thiền an vị ở nơi đó, ngồi lẳng lặng, sự bi thương của nàng không cách nào cùng người chia sẻ, trên gương mặt nàng, mang theo vài phần lạnh lùng, mang theo vài phần bi thương.

Cũng không biết qua bao lâu, Đề Thiên Cốc chủ tới, hắn ở bên cạnh thân nữ nhi của mình ngồi xuống, rất rõ ràng, trên người hắn y nguyên mang theo nộ khí.

Qua một hồi lâu, Diệu Thiền lấy lại tinh thần, nhìn phụ thân mình, nàng nhẹ nhàng nói ra:

- Chúng ta phát binh sao?

- Mặc kệ bọn hắn.

Đề Thiên Cốc chủ rõ ràng là mười phần nộ khí, thật vất vả, hắn mới đè lại cơn giận của mình, nhìn nữ nhi, không khỏi vì đó đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của nàng, nói ra:

- Hài tử, ngươi cũng muốn vì hỗn trướng kia báo thù sao?

- Báo thù?

Diệu Thiền không khỏi lộ ra nụ cười khổ sở, ở bên trong có bất đắc dĩ, thất vọng cùng một tia tuyệt vọng.

Diệu Thiền buồn bã cười một tiếng, nói ra:

- Hướng ai báo thù? Lý Thất Dạ kia sao? Hay là Diệp Khuynh Thành? Mặc dù là Lý Thất Dạ giết hắn, nhưng, hắn là chết ở trong tay Diệp Khuynh Thành!

- Hừ, cái đồ hỗn trướng kia, không biết nghe lẽ phải, hiện tại tốt, đem tính mạng của mình ném vào rồi, hắn chết không quan trọng, lại hại khổ nữ nhi của ta!

Đề Thiên Cốc chủ hận hận nói.

Qua một hồi lâu, Diệu Thiền nhắm tú mục, nước mắt ướt lông mi của nàng, nàng nhẹ nhàng nói ra:

- Cha, báo thù, đối với ta mà nói, đã không có ý nghĩa. Người cũng đã chết rồi, còn có thể như thế nào đây? Chúng ta cử binh, cái kia bất quá là như ý Diệp Khuynh Thành mà thôi! Hắn là ước gì Đề Thiên Cốc chúng ta cử binh tiến quân thiên hạ, hắn một mực là quân cờ của Diệp Khuynh Thành, ta không hy vọng vì báo thù, làm cho cả Đề Thiên Cốc trở thành pháo hôi của Diệp Khuynh Thành, trở thành con cờ của hắn!

- Nếu là nói ai giết hắn, không phải Lý Thất Dạ, mà là Diệp Khuynh Thành! Hắn một lòng coi Diệp Khuynh Thành là thân huynh đệ, Diệp Khuynh Thành lại một mực coi hắn là quân cờ!

Diệu Thiền nhẹ nhàng nói.

- Hừ, nếu như hỗn trướng kia đem ngươi để ở trong lòng, liền sẽ không có hôm nay, hắn sớm nên nghe lời ngươi! Hừ, hảo tâm đổi lại lòng lang dạ thú, đem tiểu nhân coi như thân huynh đệ, hiện tại tốt, chết không có chỗ chôn, ngược lại đem Đề Thiên Cốc kéo vào vũng nước đục.

Đề Thiên Cốc chủ hận hận nói ra.

- Ta biết, lần này thời điểm hắn đi tìm Diệp Khuynh Thành, ta biết hắn sẽ không có kết quả tốt, nhưng, hắn không nghe ta.

Diệu Thiền lông mi run lên một cái, nàng lầm bầm nói ra:

- Ta không hận người khác, ta chỉ hận chính mình, một mực không quyết tâm, là ta cho hắn giả tượng, để hắn thật cho mình là Đề Thiên Cốc đệ nhất thiên tài!

- Hài tử, cái này cũng không trách ngươi, muốn trách, cũng trách hỗn trướng kia!

Đề Thiên Cốc chủ hận hận nói ra:

- Hỗn trướng kia căn bản là không có đem ngươi để vào trong lòng, nếu như hắn có thể nghe ngươi một hai câu, cũng sẽ không trở thành chó săn cho Diệp Khuynh Thành! Hắn chết ngược lại tốt, lại hại nữ nhi của ta thương tâm gần chết!

Diệu Thiền trầm mặc thật lâu, qua rất lâu về sau. Nàng chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tràn đầy bất đắc dĩ, tràn đầy đắng chát, tràn đầy buồn vô cớ, nói ra:

- Là ta nhìn lầm người, ta vẫn cho rằng ta có thể làm cho hắn hồi tâm chuyển ý, ta một mực chờ ngày hắn tỉnh ngộ, nhưng, ta sai rồi…

Nhìn khóe mắt nữ nhi mình treo nước mắt, Đề Thiên Cốc chủ không khỏi đau lòng, nói ra:

- Hài tử, được rồi, để hắn theo gió phiêu tán đi. Chúng ta rời Đề Thiên Cốc, ta dẫn ngươi đi một chút, Thiên Nhai vô cương, chắc
chắn sẽ có địa phương để ngươi tâm thần an bình.

- Cha, ngươi là cốc chủ…

Diệu Thiền không khỏi nói ra.

Đề Thiên Cốc chủ đánh gãy nàng, lắc đầu nói ra:

- Hài tử, không có cái gì so với ngươi nặng hơn, lại nói. Từ nay trở đi, ta đã không phải cốc chủ!

- Chư lão vạch tội ngươi?

Diệu Thiền không khỏi nhìn phụ thân mình, đã ngoài ý muốn, cũng là trong dự liệu.

- Được rồi, bọn hắn đã quyết tâm, đa số nguyên lão đều ủng hộ Kim Ô Thái tử, ta đối với vị trí cốc chủ cũng không có tưởng nhớ gì, dứt khoát không làm. Chúng ta rời Đề Thiên Cốc đi một chút cũng tốt, Diệu gia chúng ta chính là gia đại nghiệp đại, không có Đề Thiên Cốc, chúng ta còn có tổ nghiệp!

Đề Thiên Cốc chủ nói ra.

Đề Thiên Cốc Diệu gia, chính là hậu nhân của Đề Thiên Cốc Thủy tổ Kỳ Lân Tiên Đế, về sau, Diệu gia bọn hắn đã từng xuống dốc, cái này khiến Diệu gia ở Đề Thiên Cốc lực ảnh hưởng kém xa Kim Ô tộc, nhưng mà, Diệu gia ở bên ngoài Đề Thiên Cốc y nguyên có gia nghiệp không nhỏ.

Diệu Thiền không khỏi bắt đầu trầm mặc, cuối cùng, nàng đắng chát nói ra:

- Là ta hại cha, là ta hại Diệu gia.

Nếu năm đó nàng không nhượng bộ, Kim Ô Thái tử cũng sẽ không lên làm Đề Thiên Cốc truyền nhân, vào lúc đó, bao nhiêu lão tổ Đề Thiên Cốc ủng hộ Diệu gia, nếu nàng đảm nhiệm truyền nhân Đề Thiên Cốc, sẽ để lực ảnh hưởng của Diệu gia bọn hắn cao hơn một cấp độ, nhưng mà, nàng lại đem vị trí truyền nhân tặng cho Kim Ô Thái tử, để lực ảnh hưởng của Kim Ô tộc lại một lần nữa quật khởi!

- Không, đây không phải lỗi của ngươi, đều là do hỗn trướng kia! Là hắn cô phụ ngươi.

Đề Thiên Cốc chủ hận hận nói ra.

Diệu Thiền bắt đầu trầm mặc, rất lâu sau đó, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:

- Cha, ta nguyện ý rời đi Đề Thiên Cốc, ta muốn đến bên ngoài đi một chút.

- Tốt, ngày mai cha sẽ mang ngươi rời đi, dù sao hiện tại cha cũng là một thân nhẹ nhàng.

Đề Thiên Cốc chủ cũng trịnh trọng gật đầu nói.

- Lý Thất Dạ ở đâu, đi ra đánh một trận!

Một cái thanh âm xuyên thấu tuyên cổ vang dội Bệ Ngạn thú thổ, khi thanh âm này vang lên, tựa như là chuông thần bị gõ vang, đại đạo cùng reo vang.

Cái thanh âm này vang dội Bệ Ngạn thú thổ, đồng thời thanh âm kia cũng tựa như ở trong tim mỗi người gõ vang, cho người ta một loại cảm giác rung động, đãng động lên trái tim mọi người.

Ở trong thanh âm xuyên thấu tuyên cổ, một người đạp thiên địa mà đến, hắn xuyên thấu vạn cổ, cả người ở bên trong Chư Thánh chi uy che chở, tựa hồ, hắn sinh ra liền chú định lấy bất phàm, tựa hồ hắn sinh ra liền chú định lấy bao trùm cửu thiên, chúng hiền vì hắn hộ đạo, Chư Thánh vì hắn giảng kinh.

Khi người này đạp thiên địa mà đến, đại đạo hạo nhiên ở dưới chân hắn trải ra, tựa như hắn đi tới chỗ nào, đại đạo sẽ ở dưới chân hắn diễn biến, tựa hồ, hắn là chúa tể thiên địa, bất luận khi nào, bát phương đều vì hắn mà thay đổi.

- Diệp Khuynh Thành…

Nhìn thấy người này đạp thiên địa mà đến, không ít người biến sắc! Lúc này, coi như hắn độc thân mà tới, cũng y nguyên kinh động bát phương, phần đông cường giả kiêng kị, rất nhiều truyền thừa tránh lui.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện