Đế Bá

Cơ Hội Của Mai Ngạo Nam .


trước sau

Lão tổ trước mắt này, đây chính là nhân vật hù chết người, hắn ở Tiễn Long thế gia có thể nói là địa vị cao đến khó mà tin tưởng, là tồn tại trần phong vô số năm tháng, coi như là ở trong mắt thế nhân đã vô địch, hắn giờ khắc này ở trước mặt Lý Thất Dạ cũng rất cẩn thận.

Vào hôm nay, người ngồi ở chỗ này đều là nhân vật vô địch một thế. Đều là lão tổ cường đại nhất Ngự Thú thành, Tiễn Long thế gia, Tiễn gia, hôm nay bí mật nơi này bọn hắn là ngầm hiểu lẫn nhau, đương nhiên, loại chuyện này, bọn hắn không dám nói ra khỏi miệng, cũng không dám cùng ngoại nhân nói, trong lòng bọn họ biết liền có thể.

- Trong chuyện này ta cũng không trách ngươi.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:

- Trăm ngàn vạn năm, người khiêu chiến ta nhiều không kể xiết. Nếu như ta muốn từng cái so đo, vậy ta ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Ta trấn phong Tiễn Long thế gia các ngươi, đó là bởi vì năm đó Tiễn Long thế gia các ngươi không nên tham gia trận phục kích chi chiến kia!

- Chúng ta biết tội.

Đồ lão tổ bái một cái, vội nói. Năm đó Tiễn Long thế gia bọn hắn bị Thần Thú Thiên Vực giật dây, tham gia tuyệt thế đại chiến năm đó.

Kết cục có thể tưởng tượng được, Hồng Thiên Nữ Đế đại sát tứ phương, Hổ Bí Đồng Quân càng là đạp diệt Thần Thú Thiên Vực, từng Thần Hoàng bị tàn sát, trận chiến trường kia có thể nói là vô cùng thảm liệt, huyết hà thành biển.

Cuối cùng rất nhiều đế thống tiên môn như Dược quốc, Tiễn Long thế gia… cùng Thần Thú Thiên Vực liên minh chiến bại, cuối cùng ở dưới Bách Thọ Dược Đế cầu tình, mới tha thứ bọn hắn, Dược quốc, Tiễn Long thế gia bị phong ấn, lập xuống huyết thệ, từ đó về sau, Dược quốc, Tiễn Long thế gia… không còn xuất thế.

- Mà thôi.

Lý Thất Dạ gật đầu nói ra:

- Những năm gần đây Tiễn Long thế gia các ngươi cũng một mực biết thời vụ, lánh đời không ra, biết tiến thối. Ta có thể xá Dược quốc, cũng có thể xá Ngự Thú thành, lại có gì không thể xá Tiễn Long thế gia các ngươi đây. Trở về mang đến huyết thệ của các ngươi, ta xá các ngươi.

- Tạ đại nhân ân xá, chỉ cần đại nhân ra lệnh, Tiễn Long thế gia ta xông pha khói lửa không chối từ!

Nghe được Lý Thất Dạ đồng ý đặc xá Tiễn Long thế gia bọn hắn, Đồ lão tổ đại hỉ, vội quỳ xuống đất hạ bái, đây đối với Tiễn Long thế gia bọn hắn mà nói, là cơ hội ngàn vạn năm cũng khó gặp.

- Đều lui đi, để Mai Ngạo Nam tiến đến gặp ta.

Lý Thất Dạ cuối cùng nhẹ nhàng phất tay, nói ra.

Lý Thất Dạ lời này làm Tiễn Long thế gia Đồ lão tổ giật mình kêu lên, vội nói ra:

- Đại nhân, hậu bối nhà ta không biết tiến thối, mong rằng đại nhân không cần để trong lòng, ta lĩnh trở về hảo hảo giáo dục.

- Được rồi, Đồ Huyền, ta sẽ không làm khó nàng, liền để nàng vào đi.

Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, lắc đầu nói ra.

Đồ lão tổ không có cách nào, đành phải nhẹ nhàng thở dài một tiếng, theo Ngự Thú thành, Tiễn gia lão tổ cùng nhau lui xuống.

Một hồi lâu, Mai Ngạo Nam tiến đến, bất quá, trước khi nàng tiến đến Đồ lão tổ là đối với nàng dặn đi dặn lại, để cho nàng tuyệt đối đừng làm việc lỗ mãng, vạn nhất liên lụy Tiễn Long thế gia, nàng sẽ thành tội nhân gia tộc.

Sau khi Mai Ngạo Nam đi vào, chỉ là đứng ở nơi đó, nàng mấy lần mở miệng muốn nói, nhưng mà, cuối cùng nàng lựa chọn trầm mặc.

Trước đó, nàng từng muốn khiêu chiến Lý Thất Dạ, nhưng mà, lần này tận mắt xem Lý Thất Dạ vô địch, trong lòng nàng cũng không khỏi có chút tuyệt vọng, tứ đại Tiên thể, mười ba mệnh cung, nàng lấy cái gì đi khiêu chiến? Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên làm sao bây giờ mới tốt, hiện tại, ở trước mặt Lý Thất Dạ, nàng là cao ngạo không nổi, tự tin của nàng hoàn toàn bị Lý Thất Dạ rung chuyển.

-
Ta biết ngươi muốn khiêu chiến ta.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Ta cũng đáp ứng sư phụ ngươi, cho ngươi một cơ hội . Bất quá, nếu như nói, hiện tại ta đánh với ngươi một trận, đây đối với ngươi mà nói, cái này chỉ sợ không công bằng, ngươi đường phải đi còn rất dài. Chờ ngày nào đó ngươi chân chính chuẩn bị xong, lại đến khiêu chiến ta cũng không muộn.

- Ta minh bạch.

Coi như Mai Ngạo Nam trước đó đã từng hoàng uy hiếp người, lúc này ngay cả nói cũng không đủ lực lượng, nàng đích xác không biết mình nên lấy cái gì tới khiêu chiến Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn lấy bộ dáng của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Ngươi không cần phải ủ rũ, ngươi có thể tiếp nhận sự thực như vậy, cùng ta chung một thời đại, mặc kệ là thiên tài thế nào, vậy cũng là chú định lấy bi kịch.

Lý Thất Dạ lời này có thể nói là mười phần cao ngạo, nhưng mà, hiện tại Mai Ngạo Nam nghe lời này, lại không có cảm thấy Lý Thất Dạ ngạo chút nào, nàng không khỏi đắng chát cười một tiếng.

- Ta biết ngươi thiên phú rất đáng gờm, nhưng mà, tại phương diện đạo tâm này, ngươi không bằng đại ca ngươi.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Có quyết tâm, có dã tâm, có hùng tâm, đây là một chuyện tốt, nhưng, ngươi không rộng rãi bằng đại ca ngươi. Thiên mệnh, muốn tranh giành, nhưng, lại không phải tự mình đi tranh giành, tùy tâm mà đi, ngự đạo mà tu, đây mới là ngươi cần có. . .

- . . . Nếu như ngươi đem mình đẩy vào ngõ cụt, như vậy, tương lai ngươi sẽ đẩy mình đi vào một loại cực đoan, thành cũng tốt, bại cũng được, hết thảy tùy tâm! Nếu như nói, ngươi coi tranh giành thiên mệnh thành gông xiềng của mình, như vậy, nó sẽ trở thành chướng ngại đạp về đỉnh phong lớn nhất của ngươi, tương lai, đừng bảo là ngươi khiêu chiến ta, chỉ sợ ngươi ngay cả đại ca ngươi cũng khiêu chiến không được.

Lý Thất Dạ nói, có thể nói là tận tình khuyên bảo, cái này ngay cả Mai Ngạo Nam nghe được cũng không khỏi kinh ngạc.

Mai Ngạo Nam rất kỳ quái nhìn xem Lý Thất Dạ, nói ra:

- Tại sao phải giúp ta?

Lý Thất Dạ nói như thế, đơn giản là trợ giúp nàng một chút sức lực.

- Nhân sinh vô địch, luôn luôn có chút tịch mịch.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Ta cuối cùng không thể nói thế gian không có người tới khiêu chiến ta a, cái này không lộ vẻ quá tịch mịch sao? Mặc dù nói, không sợ chi tâm, ngươi không bằng Tiễn Vô Song, kinh thế chi tài, ngươi không bằng Kinh Tiên, nhưng mà, ngươi có một khỏa hùng tâm, một khỏa hùng tâm đại triển hoành đồ.

- Ngươi muốn mời chào ta?

Mai Ngạo Nam cũng không phải đồ đần, nàng xem thấy Lý Thất Dạ nói.

- Mời chào, không thể nói như vậy.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Ta ở trên người Vô Song, Kinh Tiên các nàng dùng không ít tâm tư, nếu như nói, muốn ta tự tay đến bồi dưỡng ngươi, nói thật ra, loại sự tình tự thân đi làm này, cũng quá mệt mỏi. Nếu như ngươi nguyện ý, ta ngược lại cam tâm tình nguyện nói nuôi thả , mặc kệ ngươi tự do phát triển! Ngươi muốn làm cường địch của ta cũng tốt, muốn hiệu lực cho ta cũng được, ta cũng muốn nhìn một chút ngươi có thể trưởng thành đến loại trình độ gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện