Lý Thất Dạ nhìn lấy A Ly, chớp con mắt, cười nói ra:
- Cái này sao, về sau ngươi sẽ biết, nhớ kỹ, một món nợ ân tình của ta, đây chính là rất đáng tiền.
Lý Thất Dạ như vậy, ở trong mắt bọn người a Bảo, đặc biệt là trong mắt nam đệ tử liền là mười phần mất hứng, theo bọn hắn nghĩ, Lý Thất Dạ là đang đùa giỡn tiểu sư muội của bọn hắn!
- Hừ, khẩu xuất cuồng ngôn, một phàm nhân mà thôi, bệ hạ chúng ta cần gì cầu ngươi trợ giúp.
A Bảo hừ lạnh một tiếng, đối với Lý Thất Dạ đùa giỡn Tiểu sư muội mình là đặc biệt bất mãn.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nâng chén rượu, không để ý tới a Bảo, cái này khiến a Bảo không khỏi nghiến răng, nhưng mà, lại có chút không thể làm gì.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Y Xuyên cẩn thận suy nghĩ, cười nói ra:
- Ngươi không có khả năng là ở đây chờ ta tới đi, ở trong ấn tượng của ta, Tô Hàng quốc cách nơi này rất xa.
Y Xuyên lấy lại tinh thần, nở nụ cười nói ra:
- Có thể gặp được tiểu hữu cũng là một loại duyên phận, lần này chúng ta đến Không Hãm sa mạc, chỉ là dẫn bọn hắn ma luyện một phen. Chúng ta vốn là dẹp đường hồi phủ, bất quá, bệ hạ nam tuần ở đây, vừa vặn đi bái kiến, để vãn bối gặp phong thái một lần.
- Bệ hạ?
Lý Thất Dạ nghe nói như thế không khỏi ngoài ý muốn, Y Xuyên đã là hoàng chủ Tô Hàng quốc, người có thể làm cho hắn xưng là bệ hạ thật đúng là không nhiều.
Y Xuyên vội nói ra:
- Sơ Vân bệ hạ, cũng là đại tông chủ Nam Đường chi cảnh. Tại Nam Đường chi cảnh, tất cả mọi người tôn nàng là bệ hạ, nàng cũng là kiêu ngạo của Nam Đường chúng ta.
Y Xuyên vừa nói như vậy, lúc này Lý Thất Dạ mới nhớ tới một người, nói ra:
- Diệp Sơ Vân đúng không, Thanh Liên tông truyền nhân.
- Đại tông chủ đã chấp chưởng Thanh Liên tông cùng Nam Đường cương quốc rất nhiều năm, sau khi nàng đăng lâm Đại Hiền, liền chấp chưởng vị trí Thanh Liên tông, quản hạt Nam Đường cương quốc.
Y Xuyên nói ra.
Lúc này Lý Thất Dạ nhớ tới người kia, Diệp Sơ Vân, năm đó thời điểm ở Thiên Đạo Viện, nàng vẫn là một cô nương gia, lúc ấy nàng theo Băng Ngữ Hạ đến, hắn còn từng mang nàng đi qua Thế Giới Thụ.
Trong nháy mắt, đã nhiều năm như vậy, nàng đã là Thanh Liên tông đại tông chủ, hoàng chủ Nam Đường cương quốc, có thể nói là tập giáo quyền cùng hoàng quyền vào một thân.
Thanh Liên tông có thể được xưng là đế thống tiên môn, Thủy tổ bọn hắn cùng Yếm Vật Tiên Đế có quan hệ lớn lao, hơn nữa, Thanh Liên tông bọn hắn cũng đã nhận được một bộ phận truyền thừa của Yếm Vật Tiên Đế.
Thanh Liên tông còn xây Nam Đường cương quốc, quản hạt lấy Nam Cương chi địa lớn như vậy. Bản thân Thanh Liên tông bị Yếm Vật Tiên Đế ảnh hưởng, đối với thế sự không thích xen vào, cho nên mới sẽ thành lập Nam Đường cương quốc, mượn người quản lý chuyện thế tục.
Nói tới Diệp Sơ Vân, đệ tử sau lưng Y Xuyên cũng không khỏi vì đó hướng tới, đối với bọn hắn mà nói, có thể nhìn thấy đại tông chủ là một phần vinh hạnh lớn lao.
- Sơ Vân cô nương là muốn tới nơi này?
Lý Thất Dạ thuận miệng hỏi. Nếu như Diệp Sơ Vân tới nơi này, hắn cũng đúng lúc có một việc cần nàng làm.
- Bệ hạ là nam tuần ở đây, sau khi nàng chấp chưởng sự vụ Nam Đường, cách mỗi mấy năm liền sẽ dò xét một lần, để giải quyết các cương quốc trong cảnh nội Nam Đường tranh chấp. Lần này bệ hạ vừa vặn đi ngang qua, rất nhiều chưởng môn, hoàng chủ vùng này vì nàng bày tiệc mời khách, chúng ta cũng đúng lúc ở đây, mang vãn bối đi gặp bệ hạ một lần.
Y Xuyên vừa cười vừa nói.
Về phần những đệ tử như a Bảo, A Ly này, nghe được có thể gặp đại tông chủ, đương nhiên là hướng tới.
- Nơi nào có thể nhìn thấy nàng?
Trong lòng Lý Thất Dạ có một ý nghĩ, liền thuận miệng hỏi.
- Hừ…
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, a Bảo liền bất mãn, nói ra:
- Đại tông chủ chính là Nam Đường chi chủ của chúng ta, cao quý vô
thượng, chỗ nào là ngươi muốn gặp thì gặp!
- A Bảo, không được mất lễ.
Y Xuyên vội khoát tay áo, nói ra:
- Chư vị chưởng môn hoàng chủ ở Thủy tạ viên vì bệ hạ bày tiệc mời khách, nghe tin tức nói, bệ hạ hẳn là hôm nay có thể đến. Tiểu hữu cũng muốn gặp bệ hạ một lần?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, không nhiều lời cái gì.
Mà A Ly liền nhẹ nhàng hé miệng cười, nói ra:
- Ngươi muốn gặp bệ hạ cũng có thể hiểu được, tại Nam Đường chúng ta, người người đều nói bệ hạ là mỹ mạo vô song, bệ hạ không chỉ là Đại Hiền, hơn nữa nàng lại rất xinh đẹp, tại Nam Đường chúng ta, không biết bao nhiêu thiên tài tuổi trẻ vì bệ hạ thần hồn khuynh đảo, nếu như ngươi có thể gặp bệ hạ, nói không chừng sẽ bị mỹ mạo của bệ hạ mê hoặc.
Đối với A Ly ngây thơ, Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tiểu cô nương, lời này của ngươi liền nói sai, nữ nhân có thể mê được ta, chỉ sợ là lác đác không có mấy.
- Thiết…
Mấy nam đệ tử trẻ tuổi như a Bảo là liếc Lý Thất Dạ một chút, đặc biệt là a Bảo, có chút khinh thường nói:
- Không có nữ hài tử mê được ngươi? Đó là bởi vì ngươi chưa thấy qua nữ hài tử xinh đẹp đi! Hừ, nếu nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp, ngươi còn không phải thần hồn điên đảo, nếu ngươi thấy bệ hạ, chỉ sợ ngươi là hồn cũng phi.
- A Bảo, không thể nói bậy.
Đối với những người tuổi trẻ đấu miệng, Y Xuyên không khỏi cười khổ một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, quát bảo a Bảo ngưng lại.
Đối với a Bảo chế giễu, Lý Thất Dạ cũng không có để ở trong lòng, chỉ uống một ly rượu ngon.
- Nha, đây không phải Y hoàng chủ sao? Làm sao, Tô Hàng quốc ngươi là không người nối nghiệp, thậm chí ngay cả ăn mày cũng muốn chiêu vào môn hạ?
Ở thời điểm này, trên lầu đi xuống một đám người, cầm đầu là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia mặc tứ trảo long bào, khí vũ hiên ngang, cử chỉ ở giữa, ngạo khí bức người.
Sau lưng người trẻ tuổi này tùy tùng đều là thuần một sắc cường giả, để cho người ta vừa nhìn liền biết bọn hắn lai lịch bất phàm.
- Vô Tướng Thái Tử…
Đối với người tuổi trẻ này châm chọc khiêu khích, Y Xuyên cũng không tức giận, hắn chỉ nhàn nhạt nói ra:
- Anh hùng chớ có hỏi xuất xứ, tu đạo, không phân biệt giàu nghèo.
Người thanh niên này chính là Vô Tướng quốc Thái tử, Vô Tướng quốc cũng là một trong mười đại giáo cương quốc của cảnh nội Nam Đường, Vô Tướng quốc cùng Tô Hàng quốc liền nhau, song phương cho tới nay đều bất hòa, mặc dù song phương không có đại quy mô xung đột đẫm máu gì, nhưng mà, như loại vừa thấy mặt liền châm chọc khiêu khích này thật sự là nhiều lắm.
- Thật sao? Vậy ngươi liền tiếp tục mời chào ăn mày đi, hi vọng ngươi có thể ở trong đông đảo ăn mày tìm tới truyền nhân.
Vô Tướng Thái Tử khinh thường nhìn Lý Thất Dạ một chút, cười nói ra:
- Hi vọng ngươi có thể từ trong ăn mày chọn lựa đến đệ tử xuất sắc, bằng không thì, chỉ bằng mấy đệ tử tư chất bình thường kia của ngươi, mơ tưởng cùng ta quyết tranh hơn thua, Y hoàng chủ, thừa dịp ngươi còn không có già, sớm một chút tìm tới truyền nhân, để miễn cho không người kế tục.