Đế Bá

Diệp Sơ Vân. (1)


trước sau

Hiện tại Lý Thất Dạ ngược lại tốt, trực tiếp ngồi ở phía trước nhất, đoạt người chú mục như thế, đơn giản liền là muốn ăn đòn.

Lý Thất Dạ chậm rãi quay mặt đi, nhìn thẳng vị hoàng chủ này, thong dong nhàn định nói ra:

- Cửu thiên chi thượng ta cũng có thể ngồi, huống chi vị trí này, câm miệng ngươi lại cho ta!

- Ngươi…

Vị hoàng chủ kia không khỏi tức giận đến run rẩy, nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, bị một vô danh tiểu bối dạng này quát lên như thế, đây đối với hắn mà nói, đơn giản liền là vô cùng nhục nhã.

- Ha ha, xem ra có người là cầm thần uy của Y Xuyên hoàng chủ, cho nên mới dám lớn lối bá đạo như vậy.

Lúc này, Tiểu Tướng quốc Thái tử cười lạnh nói ra.

Tiểu Tướng quốc cùng Tô Hàng quốc cho tới nay đều bất hòa. Lúc này Tiểu Tướng quốc Thái tử châm ngòi thổi gió, chính là muốn để Y Xuyên khó xử, để Y Xuyên mất mặt.

- Y hoàng chủ, nếu là môn hạ đệ tử của ngươi, hảo hảo quản giáo một phen, để tránh ở trước mặt đại tông chủ mất mặt xấu hổ.

Hoàng chủ vừa rồi khiển trách Lý Thất Dạ trầm giọng nói với Y Xuyên.

Nếu như Lý Thất Dạ là đệ tử của Y Xuyên, hắn là không tiện xuất thủ quản giáo Lý Thất Dạ, cho nên, hắn tạo áp lực cho Y Xuyên.

- Y hoàng chủ, đệ tử như vậy hẳn là hảo hảo quản giáo, cái này còn thể thống gì! Tiểu bối, nhanh đến sau lưng trưởng bối ngươi đi, nơi này đâu phải địa phương ngươi ngồi!

Cũng có chưởng môn đối với Lý Thất Dạ hành động như vậy hết sức bất mãn, lạnh lùng nói.

Lúc này, mấy người a Bảo cũng không khỏi nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ hành động như vậy để bệ hạ bọn hắn khó xử, để bệ hạ bọn hắn mất hết mặt mũi.

Y Xuyên không khỏi có mấy phần xấu hổ, hắn cũng không thể tránh được, hướng Lý Thất Dạ vẫy vẫy tay, nói ra:

- Tiểu hữu, đến đằng sau ta ngồi đi, ngươi ngồi chính là vị trí của chưởng môn hoàng chủ.

Y Xuyên cử động như vậy, có thể nói là đối với Lý Thất Dạ mười phần thân mật, đổi lại người khác, căn bản liền không biết đi bao che Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ đó là vững như bàn thạch, bình yên bất động, hắn nở nụ cười, nói ra:

- Y hoàng chủ, đa tạ ngươi quan tâm, ta chỗ này ngồi rất tốt.

Lý Thất Dạ nói như vậy, Y Xuyên cười khổ một cái, a Bảo là căm giận bất bình, nói ra:

- Bệ hạ, loại người không biết tốt xấu này, quản hắn làm gì.

Rất nhiều người ở đây đều nhìn lấy Lý Thất Dạ, các loại thần thái đều có, có người cảm thấy tiểu tử này điên, có người cảm thấy gia hỏa này rất có ý tứ, về phần một chút hoàng chủ chưởng môn, đối với Lý Thất Dạ dám đoạt vị trí của hoàng chủ chưởng môn, đây quả thực là khiêu chiến quyền uy của bọn hắn.

- Tiểu bối, nếu như còn không biết tiến thối, bản tọa đem ngươi ném ra.

Người hoàng chủ vừa rồi kia lạnh giọng nói.

- Im miệng.

Lý Thất Dạ nhắm mắt lại ngồi ở chỗ đó, ngắt lời hắn, lạnh lùng nói ra:

- Lại ở bên tai ta ong ong gọi, ta liền đem ngươi xoay thành bánh quai chèo!

Người hoàng chủ này bị Lý Thất Dạ nói như vậy tức giận đến thổ huyết, lập tức giận dữ, đứng lên, huyết khí ngập trời!

- Đại tông chủ đến.

Ngay thời điểm vị hoàng chủ này muốn xuất thủ, ngoài cửa truyền đến một tiếng thông báo.

- Đại tông chủ tới.

Vừa nghe thấy lời ấy, tất cả mọi người bên trong vườn nhao nhao đứng lên, nghênh đón đại tông chủ đến.

Vị hoàng chủ kia vốn muốn ra tay với Lý Thất Dạ hừ lạnh một tiếng, nhịn xuống lửa giận trong lòng, bận bịu đi nghênh đón đại tông chủ đến.

Ở dưới mọi người đón lấy, rốt cục đương kim quân hoàng Nam Đường cương quốc, Thanh Liên tông tông chủ Diệp Sơ Vân xuất hiện ở trước mắt mọi người.

- Bái kiến đại tông chủ.

Nhìn thấy Diệp Sơ Vân, tất cả mọi người nhao nhao tiến lên tiếp kiến, đối với đám người mà nói, không chỉ bởi vì Diệp Sơ Vân là Nam Đường đại tông chủ, đồng thời, cũng là bởi vì hôm nay Diệp Sơ Vân đã là một Đại Hiền.

Phóng nhãn Nam Xích Địa, thế hệ trẻ tuổi đăng lâm Đại Hiền
cũng không nhiều, có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, Diệp Sơ Vân ở rất nhiều năm trước liền trở thành Đại Hiền, có thể nói đủ cường đại, đầy đủ để cho người ta vì đó kiêu ngạo, cũng đầy đủ để cho người ta kính sợ.

Lý Thất Dạ hướng Diệp Sơ Vân chen chúc bên trong đám người nhìn lại, bao nhiêu năm qua đi, phong thái của Diệp Sơ Vân càng hơn năm đó.

Nàng vẫn là y phục màu xanh nhạt tụ thủy, mắt hạnh kiều mị, ở bên trong ba phần vũ mị, có bảy phần quý khí, quý tộc hoàng khí, đoan trang lịch sự tao nhã, một y tụ thủy, mang theo linh khí núi đồng sông ngòi, lông mày nàng nhìn quanh có mềm mại không nói được.

Cùng ngày xưa khác biệt chính là, hôm nay Diệp Sơ Vân cử động ở giữa, có một cỗ khí thế bãi thiên hạp địa, có thần uy lật tay thành mây trở tay thành mưa.

Không hề nghi ngờ, một ngày leo lên Đại Hiền, liền mang ý nghĩa bao trùm thiên khung, bước vào vô thượng đại đạo, ngày khác có thể vấn đỉnh Thần vị!

Vào lúc này, đông đảo hoàng chủ chưởng môn đều nhao nhao chen lên bái kiến Diệp Sơ Vân, coi như là tu sĩ hoặc tán tu xuất thân tiểu môn tiểu phái cũng tìm cơ hội từng cái chen lên bái kiến, muốn cho Diệp Sơ Vân lưu một cái ấn tượng tốt, tương lai nếu có cầu ở Nam Đường cương quốc hoặc là Thanh Liên tông, chí ít cũng có thể trộn lẫn quen mặt.

Y Xuyên cũng vội vàng mang theo vãn bối của mình tiến lên tiếp kiến Diệp Sơ Vân, như a Bảo bọn hắn lần đầu nhìn thấy Diệp Sơ Vân cũng không khỏi hưng phấn, đối với bọn hắn mà nói, không phân biệt nam nữ, đại tông chủ là thần nữ mà bọn hắn ngưỡng mộ, có thể nhìn thấy nàng, chính là vinh hạnh của bọn hắn.

Diệp Sơ Vân không có kiêu ngạo, đều là từng cái gật đầu gặp nhau, sau khi Diệp Sơ Vân từng cái gặp nhau, bên người nàng đã vây đầy chưởng môn hoàng chủ.

Ở thời điểm này, ánh mắt Diệp Sơ Vân dừng lại một chút, trong lúc lơ đãng, nàng nhìn thấy trên đông đảo vị trí trống trơn kia ngồi một người, một người quần áo rách rưới, nhưng mà, thân hình kia, tấm lưng kia, quá quen thuộc.

Diệp Sơ Vân không khỏi chấn kinh, bởi vì hắn đã mất tích rất lâu, không có ai biết hắn hạ lạc, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, cái này thật sự là để cho nàng quá khiếp sợ!

- Bệ hạ, ăn mày này là trà trộn vào tới, để tại hạ đuổi hắn đi!

Tiểu Tướng quốc Thái tử cho rằng một ăn mày như Lý Thất Dạ xuất hiện ở đây để đại tông chủ tức giận, lập tức tranh công, gấp hướng Lý Thất Dạ đi đến.

- Thối ăn mày, lăn ra ngoài, chớ có điếm ô tầm mắt của bệ hạ!

Tiểu Tướng quốc Thái tử quát khẽ một tiếng, đại thủ hướng Lý Thất Dạ chộp tới.

"Ba" một tiếng vang lên, Tiểu Tướng quốc Thái tử còn chưa bắt được Lý Thất Dạ, một cái tát thanh thúy vang lên, không có người thấy rõ ràng Lý Thất Dạ là quất vào trên mặt Tiểu Tướng quốc Thái tử như thế nào, Tiểu Tướng quốc Thái tử "Phốc" một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, răng đều bị đánh nát.

- Tiểu súc sinh

Tiểu Tướng quốc Thái tử cuồng nộ, muốn chém Lý Thất Dạ.

- Lui ra!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện