Lý Thất Dạ giảng thuật xong, truyền thụ cho ba người a Bảo một cái Tam Tài trận. Tam Tài trận này không có quá nhiều đồ vật huyền ảo, nhưng mà, dạng Tam Tài trận bình thường này, trải qua Lý Thất Dạ diễn hóa một phen, lại trở nên huyền ảo khó lường, hết sức kinh người, cái này khiến ba người a Bảo vô cùng kinh hỉ, như nhặt được chí bảo, đối với Lý Thất Dạ cảm tạ không hết.
Y Xuyên cũng không khỏi vì đó vui mừng, hắn đây là vô tâm cắm liễu liễu xanh um, không nghĩ tới cùng Lý Thất Dạ kết một thiện duyênm vậy mà lại có chỗ tốt như thế.
Lý Thất Dạ truyền thụ xong Tam Tài cổ trận, nói với A Ly:
- Ngươi đạt được một đầu thủy mạch đạo văn, đầu thủy mạch đạo văn này có chút đặc biệt, hôm nay, ngươi ta ở đây gặp nhau cũng coi là một duyên phận. Vậy ta liền giúp ngươi hoàn thiện một cái.
Nói xong, Lý Thất Dạ ở giữa mi tâm A Ly điểm một cái, trong nháy mắt, ba quang dập dờn, A Ly nhắm tú mục, cũng không cự tuyệt Lý Thất Dạ khảo sát đạo cơ của nàng.
Tranh, tranh, tranh. . .
Theo ngón tay của Lý Thất Dạ bóp bóp, đạo văn vốn là như sóng nước nhộn nhạo vậy mà xen lẫn, từng đầu đạo văn tựa như xe chỉ luồn kim. Ở bên trong thời gian ngắn ngủi, những đạo văn này toàn bộ xen lẫn, hóa thành một đầu pháp tắc thần liên.
Tranh… một tiếng, cuối cùng, đầu pháp tắc thần liên này trong nháy mắt đinh vào thức hải của A Ly, sau khi sợi pháp tắc này đinh vào thức hải của A Ly, tựa như cắm rễ ở nơi đó, như cây giống khỏe mạnh trưởng thành, một đầu pháp tắc dạng này, tựa hồ là muốn hóa thành một thiên công pháp.
- Đây là. . .
A Ly cảm nhận được đồ vật bên trong thức hải, vừa mừng vừa sợ, tò mò hỏi:
- Đây là dạng công pháp gì?
- Hảo hảo lĩnh ngộ đi, một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch đây là dạng công pháp gì.
Lý Thất Dạ không có trả lời vấn đề của A Ly, chỉ là nở nụ cười.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ quét nhìn bọn người Y Xuyên một chút, nói ra:
- Các ngươi tạm thời có thể ở lại đây, sau khi có chỗ lĩnh ngộ, có thể lại thử trèo lên ngọn núi cao hơn một chút, hoặc là, về sau không còn có cơ hội như vậy. Ở Thần Chiến Sơn, trèo núi trọng điểm không ở chỗ thiên phú của ngươi cao bao nhiêu, mà là ở đạo tâm của ngươi có bao nhiêu kiên định, nghị lực của ngươi lớn đến bao nhiêu. . .
Nói xong, hắn chỉ chỉ trái tim.
Lý Thất Dạ cho bọn người Y Xuyên một chút kỹ xảo trèo núi, liền quay người rời đi.
- Công tử muốn trèo lên Đệ Nhất Phong sao?
Thời điểm Lý Thất Dạ quay người rời đi, Y Xuyên không khỏi quan tâm hỏi.
- Sẽ, bất quá, không vội leo lên.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Có lẽ, đợi ta trèo lên Đệ Nhất Phong, các ngươi cũng nên rời đi, về sau, Thần Chiến Sơn liền không còn là bộ dáng này nữa.
- Đa tạ công tử chỉ điểm.
Y Xuyên vội bái một cái, hắn trầm ngâm một chút, sau đó do dự nói ra:
- Công tử lần này đi vẫn là phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng, nghe nói Huyết tộc là muốn lũng đoạn sơn phong vạn trượng trở lên, không cho Nhân tộc tới gần!
- Ta sẽ lưu ý.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, xoay người rời đi.
- Chúng ta sẽ còn gặp mặt sao?
Thời điểm Lý Thất Dạ rời đi, A Ly không khỏi hết sức tò mò đối với bóng lưng của Lý Thất Dạ nói.
- Hữu duyên tự sẽ gặp nhau, gặp cùng không gặp, dựa vào là duyên phận.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, tiếp lấy thân ảnh của hắn biến mất ở lối vào.
- Thật sự là người kỳ quái.
Nhìn lấy Lý Thất Dạ đi, A Ly không khỏi nghiêng trán, lầm bầm nói ra:
- Nói hắn phách lối, nhưng, hắn lại thân mật như vậy, uống một chén rượu của chúng ta liền truyền thụ cho chúng ta nhiều đồ tốt như vậy.
- Bởi vì hắn là cao nhân, cao nhân chân chính.
Một đệ tử cũng không khỏi nói ra:
- Nghe nói, cao nhân giảng chính là duyên phận, không phải nói chuyện xuất thân.
- Duyên phận cũng tốt, xuất thân cũng tốt.
Y Xuyên nhẹ nhàng thở dài
nói ra:
- Lý công tử không phải người thế giới của chúng ta, hắn nhất định là phá cửu thiên, trèo lên vô cực. Hắn giống như là Thiên Long, bay lượn ở thế giới cao nhất. Chúng ta chẳng qua là sâu kiến của thế giới này mà thôi, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ. Lý công tử truyền cho chúng ta đại đạo, là vì kết duyên phận ngày đó.
Trong nội tâm Y Xuyên minh bạch, cử động lần này của Lý Thất Dạ chính là trả lại ân tình một ly rượu ngon ngày đó, không còn thiếu hắn cái gì.
Lý Thất Dạ rời đi, tiếp tục ở trên Thiên Trượng Phong gieo xuống từng kiện từng kiện đồ vật, mỗi khi hắn trèo lên một tòa Thiên Trượng Phong, liền gieo xuống một kiện đồ vật, hơn nữa, mỗi tòa sơn phong gieo xuống đồ vật cũng không giống nhau.
Bất quá, mặc kệ Lý Thất Dạ leo lên bao nhiêu Thiên Trượng Phong, thời điểm hắn leo lên đỉnh núi, đều không có bất kỳ phản ứng nào, không giống người khác sẽ có kỳ ngộ.
Giống như người Huyết tộc suy đoán, Lý Thất Dạ nhất định là bị nguyền rủa, Thần Chiến Sơn căn bản không hoan nghênh hắn.
- Ha ha, coi như trèo lên một trăm vạn tòa sơn phong cũng vô dụng, người bị nguyền rủa giống hắn tuyệt đối sẽ không đạt được kỳ ngộ của Thần Chiến Sơn.
Có người nhìn thấy Lý Thất Dạ leo lên một tòa lại một tòa Thiên Trượng Phong, không có bất kỳ kỳ ngộ gì, không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, âm thầm đắc ý nói.
Đương nhiên, người khác cho rằng Lý Thất Dạ bị nguyền rủa, nhưng sự thật không phải là như thế, hắn đã từng đem Đồ Tiên Đế Trận trấn tỏa ở chỗ này, làm người sáng lập Đồ Tiên Đế Trận, hắn lại tới đây, như thế nào sẽ có kỳ ngộ đây?
Nếu như nói, Lý Thất Dạ muốn loại kỳ ngộ này, hắn muốn lấy được nhiều ít đều được, chỉ bất quá, hắn không muốn đánh nhiễu an bình dưới đất mà thôi, bởi vì dưới đất này mai táng người bên cạnh hắn năm đó!
Tại Thần Chiến Sơn, ngoại trừ Lý Thất Dạ rất để người chú ý ra, một người khác cũng cực kỳ để cho người ta chú mục, người kia liền là Lâm Thiên Đế!
Lâm Thiên Đế leo lên đỉnh cao nhất của Bách Vạn Trượng Phong, nhưng mà, mặc kệ hắn cất bước trèo núi thế nào, mặc kệ hắn xuyên qua thời không như thế, hắn đều như cũ không có cách nào leo lên Đệ Nhất Phong.
Thủ đoạn của Lâm Thiên Đế cực kỳ nghịch thiên, hắn thi triển vô số thủ đoạn, hiện lên vô số dị tượng, thậm chí là có chúng tiên mở đường, thậm chí, Lâm Thiên Đế tế ra từng kiện từng kiện bảo vật tuyệt thế vô song, thậm chí có chút bảo vật không ai có thể nhận ra được là cái gì!
Nhưng mà, mặc kệ Lâm Thiên Đế cố gắng như thế nào, hắn dùng hết tất cả thủ đoạn, dùng hết tất cả nội tình, cũng không cách nào leo lên Đệ Nhất Phong.
Dù hắn được người xưng là Thiên Đế, nhưng mà, ở trước mặt Đệ Nhất Phong, hắn là nhỏ bé như vậy, là không đủ thành đạo như vậy.
Đệ Nhất Phong liền đứng sừng sững ở chỗ đó, trăm ngàn vạn năm không thay đổi, tựa hồ, trăm ngàn vạn năm đi qua, vẫn không có ai có thể leo lên nó, không ai có thể chinh phục nó!
- Đích thật là khó lường, mỗi một thời đại đều có thể bồi dưỡng được dạng thiên tài này tới.