Lúc này, mặc dù thân hình Lý Thất Dạ không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng mà, cả người hắn thoạt nhìn lại cho người ta cảm giác là to lớn vô cùng, hắn giờ khắc này, giống như là một cự phật, gánh vác thanh thiên, chân đạp đại địa, miệng xướng kinh phật, phổ độ chúng sinh.
Đây hết thảy, cũng không phải huyễn tượng, mà là phật đạo vô cùng chân thật, chỉ có phật đạo tu luyện đến thâm bất khả trắc mới có Phật gia dị tượng dạng này.
- A Di Đà Phật, nguyên lai là thượng phật giá lâm.
Lão tăng hợp thành chữ thập, khấu đầu nói ra:
- Để tiểu tăng thông báo một tiếng.
Nói xong, xoay người rời đi.
Lão tăng đi, Lý Thất Dạ thu liễm phật khí, hắn lại khôi phục bộ dáng bình thường kia, mặc dù hắn y nguyên bình thường, nhưng cho người ta cảm giác xuất trần thoát tục.
Một hồi, lão tăng trở về, đối với Lý Thất Dạ hợp thành chữ thập, khấu đầu nói ra:
- Thượng phật, chủ thượng gặp ngươi.
Nói xong, ở phía trước vì Lý Thất Dạ dẫn đường.
Lý Thất Dạ cùng đi theo, Ngọa Long Tuyền cũng theo sát đi lên, trong nội tâm nàng hiếu kỳ, Lý Thất Dạ đây là muốn gặp người nào đây.
Chỉ chốc lát sau, lão tăng dẫn Lý Thất Dạ tới bên ngoài một cổng vòm, hắn đứng xuôi tay, không có đi vào, bày ra tư thái để bọn người Lý Thất Dạ đi vào.
Hai người Lý Thất Dạ bước vào cổng vòm, sau khi bước vào cổng vòm, lúc này Ngọa Long Tuyền mới phát hiện trong này là có động thiên khác, ở chỗ này thanh sơn lục thủy, thực sự không phải là cổ đình lầu viện như trong tưởng tượng.
Lúc này, xuất hiện ở trước mắt bọn người Lý Thất Dạ lại là một con sông lớn, đại giang này sóng nước lấp loáng, nhưng đại giang chớp động ba quang, lại không phải sóng nước chi quang, mà là ngân quang.
Toàn bộ sông lớn thoạt nhìn như là một đầu Ngân Hà, tựa hồ, trên chín tầng trời đã từng có một đầu Ngân Hà như vậy, về sau đầu Ngân Hà này rơi xuống thế gian, rơi vào nơi đây.
Ở phía trên sông lớn, lúc này có một người ngồi xếp bằng, một đóa hoa sen ở trên người nàng nở rộ, đóa hoa sen này tách ra ngũ quang thập sắc, chiếu vào chỗ sâu của đại giang, mà chỗ sâu của đại giang hiện lên dị tượng trùng điệp, tựa hồ có vô thượng bảo tàng muốn mở ra.
Nữ tử ngồi trên hoa sen, thoạt nhìn hơn ba mươi, nàng phong hoa khó mà dùng bút mực hình dung, tuyệt thế phong hoa, thành thục thuỳ mị để cho người ta tim đập thình thịch!
Ngọa Long Tuyền có thể nói là đương kim tuyệt thế mỹ nữ, mỹ mạo của nàng có thể nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, cùng nữ tử trước mắt so sánh, y nguyên có chỗ thua kém.
Ngọa Long Tuyền cũng không nhận ra nữ tử trước mắt này, nếu như Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều ở chỗ này, nhất định sẽ nhận biết nữ tử trước mắt, nữ tử trước mắt này, là Trung Châu công chúa.
Nếu như ngoại nhân biết, vậy cũng đồng dạng sẽ giật nảy cả mình, Trung Châu công chúa đã từng chôn ở Thiên Cổ Thi Địa, làm Địa Tiên của Thiên Cổ Thi Địa, nàng vậy mà có thể còn sống đi ra.
Không hề nghi ngờ, năm đó Trung châu công tử lựa chọn đúng U Minh thuyền, nàng là kéo dài tính mạng thành công, đạt được thọ nguyên, về phần đạt được bao nhiêu thọ nguyên, liền không được biết rồi.
Nhìn Trung Châu công chúa ngồi trên hoa sen trước mắt, nhìn lấy dung nhan không đổi kia, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bao nhiêu năm qua đi, có một số việc vẫn luôn không thay đổi, coi như là thay đổi, nhưng mà, có nhiều thứ, vẫn không cách nào quên mất.
Tại năm đó, đây là một đoạn hiểu lầm, cũng là một đoạn nghiệt duyên, này từ hắn mà ra, cũng nên do hắn đến kết thúc.
Thời điểm Lý Thất Dạ đến, Trung Châu công chúa trong nháy mắt mở cặp mắt ra, nàng vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, thần thái lập tức đại biến, dù nàng đã từng danh chấn Cửu Giới, lúc này cũng là thần thái ba động mười phần kịch liệt.
Soạt, soạt, soạt. . .
Theo tâm tình của nàng ba động, toàn bộ Ngân Hà lay động, hoa sen phát tán ra ngũ quang thập sắc lập tức sáng tối chập chờn, tựa hồ là bão tố muốn tới.
- Đừng kích động, nếu lúc này ngươi hành động thiếu suy nghĩ,
cái này chính là phí công nhọc sức, uổng phế ngươi một phen tâm huyết.
Lúc này, Lý Thất Dạ mở lời an ủi, chậm rãi nói ra, thần thái ở giữa, có mấy phần ôn nhu.
Lúc này một đôi tú mục của Trung Châu công chúa nhìn chằm chặp Lý Thất Dạ, chỉ là ánh mắt, tựa hồ cũng có thể đem Lý Thất Dạ đóng đinh.
Cái này khiến Ngọa Long Tuyền cảm thấy tò mò, nàng tựa như Bảo Bảo hiếu kỳ nhìn nhìn Lý Thất Dạ, lại nhìn Trung Châu công chúa một chút, trực giác nói cho nàng, giữa bọn hắn có cố sự, trực giác của nữ nhân vẫn luôn là rất chuẩn.
Lý Thất Dạ đối với Ngọa Long Tuyền nhẹ nhàng khoát tay, nói ra:
- Ngươi chờ ở bên ngoài, để cho hai người chúng ta đơn độc nói chuyện.
Mặc dù Ngọa Long Tuyền tràn ngập tò mò, nhưng, cũng không có ý nghĩ lẫn vào, cho nên liền vô thanh vô tức lui xuống.
- Sở Vân Thiên!
Sau khi Ngọa Long Tuyền đi, Trung Châu công chúa lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, trong miệng thốt ra một cái tên như thế, khi nàng phun ra cái tên này, không biết là hận, hay là vô tình lạnh băng.
- Là ta.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thản nhiên nói ra. Ánh mắt của hắn thản nhiên đón nhận ánh mắt của Trung Châu công chúa, rất thẳng thắn.
Lúc này, Trung Châu công chúa nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nhìn nam nhân trước mắt này. Một nam nhân để cho nàng truy đuổi cả đời. Một nam nhân không tồn tại. Nàng không biết là cảm giác gì, là hận, hay là. . .
- Ta phải gọi ngươi là Âm Nha, hay gọi ngươi là Sở Vân Thiên đây?
Lúc này, thanh âm của Trung Châu công chúa lạnh tới cực điểm, thanh âm của nàng có thể băng phong cửu thiên, băng phong mặt trời.
Lúc này, Lý Thất Dạ biến trở về chân than, biến trở về Lý Thất Dạ, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Kia đã là chuyện quá khứ, ta cũng không phải Âm Nha, cũng không phải Sở Vân Thiên, là Lý Thất Dạ.
- Thật sao?
Trung Châu công chúa nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, ánh mắt băng lãnh vô tình, thậm chí nói, hàn ý có giết người, nàng lạnh lùng nói ra:
- Ngươi đến tột cùng có bao nhiêu cái phân thân đây. Một thế này gọi Lý Thất Dạ, đời sau thì sao!
- Không. Lý Thất Dạ chỉ có một cái, Âm Nha, cũng là duy nhất.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Vậy Sở Vân Thiên thì sao!
Trung Châu công chúa lạnh lùng nói ra:
- Thân phận như Sở Vân Thiên, ngươi có mấy cái đây, mười cái, tám cái, hay là mấy trăm?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Năm đó, đây chẳng qua là một cái hiểu lầm, năm đó, ta cũng không phải là ý tứ kia. . .
- Hiểu lầm…
Lúc này Trung Châu công chúa lạnh như băng quát chói tai một tiếng, nói ra:
- Hiểu lầm, ngươi cảm thấy là hiểu lầm sao…
Lúc này, thần thái của nàng có chút kích động, bên trong băng lãnh lại có chút không cam lòng, oán hận. . .
Lý Thất Dạ trong lúc nhất thời cũng có chút không phản bác được, hắn nhìn lấy Trung Châu công chúa, chậm rãi nói ra:
- Mặc kệ quá khứ như thế nào, hôm nay, ta là chúc mừng ngươi, ngươi rốt cục kéo dài tính mạng thành công, một thế này có thể gặp phong thái vô song của ngươi, cái này thật sự là một đại phong cảnh của Cửu Giới.