- Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhìn qua Liễu Như Yên, vừa cười vừa nói:
- Vậy không nhất định, nói không chừng ta càng ưa thích nữ nhân ôn nhu hiền lành đấy.
- Tiểu nữ tử chưa nói công tử không thể ưa thích nữ tử ôn nhu hiền lành nha.
Liễu Như Yên quyến rũ động lòng người, ngồi bên người Lý Thất Dạ, câu nhân tâm hồn, nói ra:
- Đây là hai việc khác nhau, công tử đã có thể ưa thích nữ tử ôn nhu hiền lành, cũng có thể thưởng thức một nữ tử xinh đẹp vũ mị câu hồn, hai
chuyện này không có xung đột với nhau, công tử ngươi nói đúng không.
- Thú vị, không hổ là hậu nhân Liễu gia.
Thấy Liễu Như Yên câu nhân tâm hồn, Lý Thất Dạ bất vi sở động, lão thần ngồi tại đó.
Nhưng mà Lý Thất Dạ nhìn nàng, vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà, nói không chừng ta là người cổ quái, thứ không chiếm được thì đặc biệt nhớ nhung, đưa tới cửa thì càng không thích.
- Cái này không thành vấn đề.
Liễu Như Yên cười khẽ nói:
- Có nhiều thứ sẽ từ từ cải biến, chỉ cần công tử ở chung lâu với tiểu nữ tử, sẽ phát hiện ta tuyệt đối không làm công tử thất vọng, nói không
chừng tới lúc đó công tử sẽ ưa thích tiểu nữ tử đấy.
- Chuyện này thật không có khả năng.
Trong mắt Lý Thất Dạ mang theo vui vẻ nồng đậm, nhìn Liễu Như Yên nói ra:
- Nói không chừng ta là người đặc biệt yêu thích vợ người khác. Về phần
ngươi nha, một nha đầu, nói không chừng khó có lực hấp dẫn với ta.
- Công tử muốn ôm ta và Trác sư tỷ vào trong lòng cùng tinh tế thưởng thức sao?
Liễu Như Yên nhíu mày vũ mị kinh tâm động pháhc, nhẹ nhàng cười nói:
- Chuyện này dễ xử lý, tiểu nữ tử trợ giúp công tử một tay. Nói không
chừng tiểu nữ tử có khả năng giúp công tử dạy dỗ Trác sư tỷ quyến rũ
động lòng người càng ngoan ngoãn phục tùng công tử.
Nghe nói như thế, do Liễu Như Yên nói ra rất tự nhiên, có vài phần nghịch ngợm,càng tăng thêm vũ mị của nàng vài phần.
Liễu Như Yên nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Nếu như Vô Cấu Tam Tông các ngươi dùng mỹ nhân kế với ta, vậy cũng chỉ
nói một đám lão đầu tử của Vô Cấu Tam Tông các ngươi quá không hiểu ta.
Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ nói:
- Các lão tổ có bảo Trác sư tỷ thi triển mỹ nhân kế với công tử hay
không, tiểu nữ tử không rõ ràng, nhưng mà nha, ta không có nhận được các lão tổ chỉ thị, nhưng mà nếu như nói, Trác sư tỷ muốn lưu công tử ở lại Thánh Tuyền Tông, ta nhất định sẽ đoạt lấy công tử.
Nghe Liễu Như Yên nói thế, Trác Kiếm Thi nhíu mày một cái. Nàng nói ra:
- Liễu sư muội, đây cũng không phải là ân oán giữa ta và ngươi. Nếu như
nói, ngươi muốn thỉnh công tử đến Thôn Ma Tông làm khách. Ta không chỉ
không phản đối, ngược lại sẽ cao hứng thay cho sư muội. Nếu công tử
nguyện lưu lại Vô Cấu Tam Tông chúng ta, như vậy ngươi chính là đại công thần của Vô Cấu Tam Tông đấy.
- Trác sư tỷ, ngươi nói sai rồi.
Liễu Như Yên lắc đầu, nói ra:
- Ta có trở thành đại công thần của Vô Cấu Tam Tông hay không, ta cũng
không có hứng thú. Ta chỉ muốn đoạt nam nhân của ngươi mà thôi, ta vẫn
nghĩ mãi mà không rõ, ngươi vì sao vẫn nghe theo đám lão đầu tử an bài,
vì đại cục Vô Cấu Tam Tông. Chẳng lẽ ngươi thực cảm thấy chính mình có
thể hi sinh tất cả hay sao?
- ... Đối với ta mà nói, con đường là ở dưới chân của mình, mỗi người cũng có thể đi ra con đường của bản thân.
Liễu Như Yên cười khẽ nói:
- Nếu như sư tỷ thiệt tình muốn lưu công tử ở lại, ta không có cái nhìn
gì, nếu như nói, vì Vô Cấu Tam Tông, như vậy ta sẽ đoạt nam nhân này
chắc rồi.
Nghe Liễu Như Yên nói lời này, Lý Thất Dạ vẫn tự tại
uống tiên trà, giống như việc này không liên quan tới hắn. Giống như đó
không phỉa chuyện của hắn.
Nói xong Liễu Như Yên nhìn Lý Thất Dạ chớp chớp mắt, vũ mị lại dùng tư thái tiểu nữ nhân. Nói ra:
- Ta nói như thế, công tử không tức giận sao?
Lý Thất Dạ chỉ cười lên, không nói cái gì cả, chỉ tiếp tục uống tiên trà.
- Phi, không biết xấu hổ, hai hồ ly tinh cũng dám câu dẫn lão công của ta, có xấu hổ hay không.
Lúc này
một tiếng quát vang lên, giọng nói vô cùng nóng bỏng.
Lúc này một người con gái đạp không mà đến, càng chính xác hơn là một tiểu
nữ hài đạp không mà tới, nàng đi từng bước, dưới chân của nàng là từng
đóa tiên hoa nở rộ.
Nàng chân trần đạp lên hoa tươi, đôi trân ngọc đạp lên hoa tươi càng xinh đẹp, giống như tiên nữ lâm thế.
Lý Thất Dạ nhìn qua tiểu nữ hài đạp không tới đây, hắn chỉ cười mà lắc đầu.
- Phi, Vô Cấu Tam Tông có xấu hổ hay không, thân là tông chủ, lại dám câu dẫn lão công của ta, xấu hổ chết người.
Diệp Tiểu Tiểu đi xuống Khổng Tước Thụ, vòng eo bé nhỏ của nàng, ánh mắt tức giận trừng Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nói ra.
- Ơ, tiểu muội muội, ngươi tuổi còn nhỏ, cũng vội vã muốn gả đi như thế sao?
Nhìn thấy Diệp Tiểu Tiểu, Liễu Như Yên cười khẽ nói:
- Tuổi còn nhỏ đã muốn tìm lão công, ngươi nói có xấu hổ không cần mặt mũi hay sao?
Diệp Tiểu Tiểu lắc vòng eo nóng bỏng, trừng mắt nói:
- Ai mới không cần mặt chứ? Hừ, giữa ban ngày cũng dám câu dẫn lão công của người khác, các ngươi mới không cần mặt mũi đấy!
Thấy Diệp Tiểu Tiểu bộ dáng hung dữ, Trác Kiếm Thi lắc đầu, thanh tao lịch sự ung dung nói:
- Diệp công chúa nói sai rồi, ngươi và Lý công tử lại chưa thành thân,
tại sao nói là phu quân của ngươi? Chuyện này chỉ sợ là do Diệp công
chúa một bên tình nguyện a.
- Câu này nói không sai.
Liễu Như Yên nhẹ cười rộ lên, quyến rũ động lòng người khiêu khích nói:
- Tiểu muội muội, nếu như ngươi và Lý công tử kết hôn, hắn mới là phu
quân của ngươi, chuyện như vậy, tiểu muội muội chỉ sợ tuổi còn nhỏ không hiểu nha.
- Nhỏ đại quỷ đầu ngươi!
Diệp Tiểu Tiểu trừng mắt, nói:
- Hai người các ngươi dám đoạt lão công của ta, bổn tiểu thư muốn giáo huấn các ngươi một chút.
Diệp Tiểu Tiểu tiểu nha đầu này cũng nói mà không ngại miệng, nàng nói xong
khẽ vẫy tay, nghe tiếng "Bá" vang vọng, một cây kiếm gỗ xuất hiện.
Kiếm gỗ này do ngàn vạn thần kiếm tạo thành, kiếm khí khinh người, chỉ nghe
tiếng "Keng" sau đó có ngàn vạn thanh kiếm chém xuống, chém thẳng vào
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi.
- Ơ, tiểu muội muội tới thật sao.
Liễu Như Yên cười duyên một tiếng, duỗi tay ra, năm ngón tay như hóa thành phượng hoàng, kích chém vào thần kiếm.
Mà Trác Kiếm Thi ngạo nghễ ngồi đó, không sợ hãi, nàng chỉ phất tay áo một cái, quét ngang thàn kiếm của Diệp Tiểu Tiểu.
- Hừ, sợ các ngươi sao, cho dù hai người các ngươi cùng lên, bổn công chúa cũng đánh các ngươi phục phục thiếp thiếp.
Diệp Tiểu Tiểu quát một tiếng, vẫy tay một cái, lại có một góc thần thụ đánh tới, thời điểm góc thần thụ rơi xuống, lập tức hình thành vây khốn với
Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên.
Đối mặt Diệp Tiểu Tiểu đánh
thật, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không dám khinh địch, hai
người bọn họ đồng thời đứng lên, đều quát một tiếng, lăng không bay lên
đánh vào thần thụ.