- Không sai…
Nghe được sứ giả Phi Tiên giáo vì mình cho chỗ dựa, dũng khí của Phi Thiên Thánh Nữ cũng tăng lên một cái, nhịn không được nói ra:
- Ta là đệ tử của Phi Tiên giáo…
Răng rắc… một tiếng vang lên, lời nói của Phi Thiên Thánh Nữ vẫn chưa nói xong, cổ của nàng đã bị Lý Thất Dạ vặn gãy.
Cặp tú mục mỹ lệ của Phi Thiên Thánh Nữ lúc này trợn trừng lên, nàng đến chết cũng không rõ vì cái gì mình cứ như vậy chết rồi, nàng là đầy ngập nhiệt huyết, nàng còn nằm mơ gia nhập Phi Tiên giáo, nàng còn nằm mơ đại biểu cho Phi Tiên giáo, hiệu lệnh Nhân Hoàng giới!
Một màn này, làm cho tất cả mọi người nhìn ngây người, sứ giả Phi Tiên giáo đã thừa nhận Phi Thiên Thánh Nữ là đệ tử Phi Tiên giáo, vậy liền ý nghĩa Phi Thiên Thánh Nữ tuyệt đối có thể bái nhập Phi Tiên giáo.
Hiện tại ngược lại tốt, Lý Thất Dạ lại lập tức vặn gãy cổ Phi Thiên Thánh Nữ. Đây là ở trước mặt người trong thiên hạ giết chết đệ tử Phi Tiên giáo, đây là sự tình phách lối cỡ nào, đây là sự tình bá đạo cỡ nào!
Khiêu chiến Phi Tiên giáo, cái này không có người nào so với Lý Thất Dạ càng khoa trương, bọn người Cơ Không Vô Địch những tuyệt thế thiên tài này cũng không dám khiêu chiến Phi Tiên giáo, nhưng mà, Lý Thất Dạ lại không có chút quan tâm nào.
- Chọc ta, coi như là nữ nhi của Tiên Đế cũng giết không tha.
Lý Thất Dạ tiện tay đem thi thể của Phi Thiên Thánh Nữ ném xuống đất, phong khinh vân đạm nói.
Lời nói như vậy bá đạo đến rối tinh rối mù, để mọi người hít một hơi lãnh khí, nhưng mà, không người nào dám nói cái gì, trước đó không lâu, đệ nhất hung nhân liền giết nữ nhi Tiên Đế… Bạo Phong Thần.
Ông… một tiếng, ngay trong nháy mắt Lý Thất Dạ phân thần nói chuyện kia, một đạo hàn mang lóe lên, lấy tốc độ tuyệt luân vô bỉ đâm về phía mi tâm của Lý Thất Dạ, cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng.
Một kích này quá nhanh, nhanh đến để cho người ta thấy không rõ, mà ra tay chính là Dạ Hạt Thần Vương, hắn thừa dịp cơ hội trong chớp nhoáng này, đánh lén Lý Thất Dạ. Mặc dù nói, Phi Thiên Thánh Nữ đã chết, nhưng mà, sứ giả Phi Tiên giáo vẫn còn, nếu hắn đánh lén giết Lý Thất Dạ, đây đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt.
- Cẩn thận…
Trần Bảo Kiều, Lý Sương Nhan cũng không khỏi kinh hô một tiếng, nhưng, cái này đã muộn.
Phốc… một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, mi tâm bị đâm xuyên, nhưng mà, bị đâm xuyên không phải mi tâm của Lý Thất Dạ, mà là mi tâm của Dạ Hạt Thần Vương.
Dạ Hạt Thần Vương một đôi mắt trợn trừng lên, hắn không có thấy rõ ràng là ai đâm xuyên mi tâm của hắn, tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn gấp trăm lần, so với hắn tinh chuẩn gấp trăm lần, đối phương không có bất kỳ chiêu thức gì, không có bất kỳ công pháp gì, liền là đâm thẳng bình thản nhất, trong nháy mắt đâm rách tất cả phòng ngự của hắn, một kích trí mạng!
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ ràng xuất thủ là một thiết nhân, toàn thân do linh kiện vô cùng tinh xảo tổ hợp mà thành thiết nhân, thiết nhân này chỉ có đầu là đầu người.
Trong nháy mắt xuất thủ là Nhân Vương, cùng Nhân Vương so sánh, quản chi là Thần Vương, cũng cách biệt quá xa, một kích liền giết Dạ Hạt Thần Vương.
Xùy… máu tươi bắn tung tóe, Nhân Vương lập tức đem đầu của Dạ Hạt Thần Vương, ngay cả xương sống lưng cũng rút ra, tiện tay liền ném xuống đất, hắn thần thái băng lãnh, không chút biểu tình.
Từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không có nháy một cái, hắn vẫn là đứng bình tĩnh ở nơi đó.
Tất cả mọi người không khỏi ngừng thở, một Thần Vương, vậy mà như một con gà bị người tru diệt, một màn dạng này quá kinh khủng, thật là làm cho người ta rợn cả tóc gáy, trước mắt cái tồn tại thoạt nhìn giống thiết nhân kia, đó là đáng sợ bực nào!
- Ngươi vừa ra, cái kia chính là đem những ngưu quỷ xà thần
kia dọa chạy.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra.
Nhân Vương không nói gì, chỉ là lạnh như băng đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ, chỉ là ánh mắt của hắn hướng hư không quét qua, sau đó không nói gì.
Lý Thất Dạ chậm rãi hướng sứ giả Phi Tiên giáo đi đến, sứ giả Phi Tiên giáo sầm mặt lại, hắn lạnh lùng nói ra:
- Tiểu bối, ngươi muốn làm gì?
Lý Thất Dạ nhìn lấy sứ giả Phi Tiên giáo, cười nói ra:
- Vốn là, hai chúng ta không cừu không oán, ngươi không biết ta, ta cũng không biết ngươi, ngươi ta vốn hẳn có thể bình an vô sự. Đáng tiếc, ta nghe có người nói, ngươi cho Thánh Thiên Giáo chỗ dựa, muốn đối với Tẩy Nhan Cổ Phái ta động dao. Vậy liền không có biện pháp, con người của ta đối với địch nhân một mực khó nhân từ.
Sắc mặt sứ giả Phi Tiên giáo lập tức đại biến, nhưng mà, hắn còn có thể bảo trì bình thản, hắn chậm rãi nói ra:
- Nếu như ngươi muốn hóa giải ân oán, nên ngồi xuống hảo hảo đàm, mà không phải uy hiếp ta! Phi Tiên giáo ta, xưa nay không tiếp nhận người khác uy hiếp…
Xùy… sứ giả Phi Tiên giáo lời còn chưa nói hết, Lý Thất Dạ đã là một tay đâm vào bộ ngực của hắn, đạo hạnh của hắn so với Dạ Hạt Thần Vương, cái kia kém đến quá xa, mặc dù hắn là một vị sứ giả của Phi Tiên giáo, vậy cũng chẳng qua là sứ giả phổ thông mà thôi, cường đại không đến đi đâu!
Lúc này, sứ giả Phi Tiên giáo không khỏi cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, con mắt trợn trừng lên, hắn cũng không dám tin tưởng, hắn đường đường là sứ giả của Phi Tiên giáo, Lý Thất Dạ nói giết người liền giết người, thậm chí ngay cả một điểm báo cũng không có.
Phốc… Lý Thất Dạ lập tức lấy ra trái tim của hắn, nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói ra:
- Đạo hạnh của ngươi quá nông cạn, ngươi điểm tu hành này, cũng dám ở trước mặt ta nhảy nhót, đừng bảo là một sứ giả bình thường của Phi Tiên giáo, coi như là Cửu Giới tổng sứ tự mình đến, ta cũng không có đem hắn để ở trong mắt.
Nói xong, tiện tay liền ném đi.
"Phanh" một tiếng, thi thể sứ giả Phi Tiên giáo ngã trên mặt đất. Có thể nói, sứ giả Phi Tiên giáo là chết không nhắm mắt. Mặc dù nói, hắn chỉ là một vị Đại Hiền phổ thông vừa bước vào Đại Hiền cảnh giới, nhưng mà, hắn đại biểu cho Phi Tiên giáo đi sứ Nhân Hoàng giới, bất kể là ai, mặc kệ là môn phái gì, mặc kệ là đế thống tiên môn nào, đối với hắn đều là lễ nhượng ba phần, chớ nói chi là động thủ với hắn.
Coi như là ở lúc sắp chết, hắn cũng không rõ ràng, một tên tiểu bối là nơi nào tới đảm lượng sát hại sứ giả Phi Tiên giáo!
Giờ khắc này, toàn bộ tràng diện yên tĩnh trở lại, ngay cả thanh âm ngân châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được, ở trong sân ngoại trừ thanh âm hô hấp rất nhỏ, thanh âm khác đã nghe không được.
Lý Thất Dạ chậm rãi ở trên vị trí của sứ giả Phi Tiên giáo ngồi xuống, lau khô hai tay, lười biếng nhìn mọi người ở đây một chút, nói ra:
- Mọi người đối với ta còn có ý kiến sao? Nếu như mọi người đối với ta có ý kiến, tùy thời có thể nói.