Lúc này, theo Lý Thất Dạ rút động, từng kiện từng kiện linh kiện tinh xảo mà thật nhỏ trong đồng côn lại chuyển động, tiếp theo, đồng côn tản ra quang mang, rung động, tựa hồ có sinh mệnh.
Ngay lúc này, tất cả phù văn trên tường cũng theo đó phát sáng lên, sau khi từng cái từng cái phù văn này đều phát sáng lên, toàn bộ cung điện đều bị chiếu lên sáng trưng.
"Ông" một tiếng vang lên, theo linh kiện trong đồng côn chuyển động đến càng lúc càng nhanh, lại đem tất cả phù văn trên tường đều hút tới, trong nháy mắt, tất cả phù văn trên tường đều thoát ly mặt tường, bay vào trong đồng côn.
Sau khi hút vào tất cả phù văn, đồng côn trong tay Lý Thất Dạ tựa hồ có màu sắc không bình thường, trở nên càng thêm phức tạp, trở nên càng thêm huyền diệu, hoàn toàn là để cho người ta nhìn không thấu, nó không còn là một đồng côn kim loại đơn giản như vậy.
Mai Tố Dao cũng giật nảy cả mình, nàng còn tưởng rằng phù văn trên tường này là bị người vẽ lên, hiện tại xem ra đây cũng không phải như thế, đây cũng là có người lấy thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi đem phù văn trong đồng côn rút đi ra.
- Ma Chủ thật là không tầm thường.
Lý Thất Dạ nhìn đồng côn trong tay một chút, nhàn nhạt nói ra:
- Vậy mà có thể hoàn mỹ không thiếu sót đem phù văn tháo rời như vậy, thủ đoạn này đích thật là đủ nghịch thiên.
- Món đồ kia của Phệ Đà Kim Cương cùng đồ vật này là có cùng nguồn gốc?
Lúc này Mai Tố Dao nhìn ra một ít đầu mối, nàng không khỏi thì thào nói.
- Không sai.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói ra:
- Cái này đích xác là có cùng nguồn gốc, chỉ tiếc, Ma Chủ không thể đồng thời đạt được hai món đồ này, bằng không thì hắn có thể nhìn ra một ít đầu mối.
- Đây là vật gì?
Mai Tố Dao cũng không khỏi tràn ngập tò mò, rất nhiều bảo vật Lý Thất Dạ cũng không nhìn nhiều, thậm chí hắn ngay cả Tiên Đế chân khí cũng không để trong lòng, nhưng, đối với hai món đồ này lại đặc biệt để ý, điều này nói rõ hai món đồ này có lai lịch không tầm thường, thậm chí có khả năng so với Tiên Đế Bảo khí còn muốn bất phàm.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Thứ này, có lẽ bọn chúng không có danh tự, thế gian người biết thứ này tồn tại, đó là lác đác không có mấy, chớ nói chi là biết tên của nó.
- Bất quá, theo văn tự hoặc ngôn ngữ thời đại kia của bọn nó tới phiên dịch, bọn chúng thật là có tên tuổi.
Lý Thất Dạ nhìn lấy đồng côn trong tay, nói ra:
- Cái đồ vật này, tên là Trùng Quản, về phần món đồ ngươi từ chỗ Phệ Đà Kim Cương lấy được kia, nó cũng có một cái tên, gọi Cơ Giới Thuyền.
- Trùng Quản, Cơ Giới Thuyền.
Mai Tố Dao không khỏi thì thào nói. Từ danh tự lý giải, nàng cũng không cách nào biết được tác dụng của hai món đồ này.
Bất quá, Mai Tố Dao biết đến đồ vật vẫn là rất nhiều, nàng không khỏi nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
- Truyền thuyết Thủy tổ Thiên Cơ Cốc người xưng Nhân Vương, thân thể của hắn cũng là do vô số linh kiện tinh xảo lắp ráp thành. . .
- Trường Hà tông các ngươi biết đến sự tình thật đúng là không ít.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, không nói thêm gì, thu hồi Trùng Quản, sau đó xoay người rời đi.
Lý Thất Dạ cùng Mai Tố Dao về tới bảo thất, cười nói ra:
- Các ngươi đều chọn tốt bảo vật chưa.
- Xong rồi.
Lúc này Trần Bảo Kiều cũng chọn đến bảo vật mình thích.
Đối với các nàng mà nói, bảo vật trước mắt thật sự là nhiều lắm, từ trong vô số bảo vật chọn tới một kiện mình thích, cái này thật đúng là làm cho các nàng chọn có chút hoa mắt.
- Tốt a, đã chọn tốt, chúng ta liền rời đi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Sương Nhan các nàng đều không có dị nghị gì, đều đi theo Lý Thất Dạ rời Ma Sách Cung.
Dưới chân núi, không biết có bao nhiêu tu sĩ nín thở, bọn hắn đều nhìn cửa cung đóng chặt, chờ đợi bọn người Lý Thất Dạ đi ra.
Yết yết yết… rốt cục, đại môn nặng
nề của Ma Sách Cung mở ra, năm người Lý Thất Dạ nối đuôi nhau đi ra.
- Bọn hắn là đạt được bảo vật gì đây?
Rất nhiều người đều không khỏi nhìn lấy thần thái bọn người Lý Thất Dạ, muốn từ trong thần thái của bọn hắn bắt được cái gì, nhưng mà, từ thần thái của bọn người Lý Thất Dạ đến xem, để mọi người thất vọng.
Bởi vì bọn người Lý Thất Dạ xem ra rất bình tĩnh, không có hưng phấn như đạt được bảo vật, có lẽ, đối với bọn hắn mà nói, đạt được bảo vật gì đều không đáng hưng phấn.
Tất cả mọi người không biết đoàn người Lý Thất Dạ đạt được bảo vật gì, dù tất cả mọi người rất muốn biết bọn người Lý Thất Dạ đạt được bảo vật gì, hoặc là nói, rất nhiều người muốn biết trong Ma Sách Cung có đồ vật gì, bất quá, không người nào dám đến hỏi bọn người Lý Thất Dạ.
Thời điểm bọn người Lý Thất Dạ rời đi, tất cả mọi người nhao nhao nhường ra một con đường, một mực đưa mắt nhìn bọn hắn biến mất ở chân trời.
- Ta cũng tới thử một chút.
Thấy Lý Thất Dạ thành công mở ra Ma Sách Cung, lúc này cũng có không ít tu sĩ chưa từ bỏ ý định, đều nhao nhao leo lên sơn phong.
Đương nhiên, mặc kệ bọn hắn nếm thử như thế nào, không có chìa khoá trong tay Thiên Khí Ma Vương, coi như ngươi lại nghịch thiên, cũng không có khả năng mở ra Ma Sách Cung.
Bọn người Lý Thất Dạ rời đi Ma Sách Cung không bao lâu, liền nghe đến một tin tức, cũng không biết là ai truyền ra một tin tức, nói ra:
- Có Ma sĩ muốn lên Trảm Ma Đài.
- Chính là thời cơ tốt.
Nghe được tin tức này, Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, đối với Mai Tố Dao các nàng nói ra:
- Ta đang định mang các ngươi đi Trảm Ma Đài nhìn xem, bây giờ lại có Ma sĩ lên Trảm Ma Đài, cái này không còn gì tốt hơn, các ngươi có thể nhìn Trảm Ma Đài huyền diệu một chút.
Nghe nói như thế, Lý Sương Nhan các nàng cũng không khỏi vui vẻ, các nàng đều nghe Lý Thất Dạ nhiều lần nâng lên Trảm Ma Đài, nhưng mà, Trảm Ma Đài là thế nào, Ma sĩ lên Trảm Ma Đài là một phen cảnh tượng thế nào, các nàng là khó mà tưởng tượng.
Trảm Ma Đài, ở vào chỗ sâu nhất của Ma Giới, ở nơi đó tựa như là bị ma khí bao phủ, tựa hồ, ở chỗ này không gặp được thanh thiên, không gặp được mặt trời, tựa hồ, nơi này là con đường thông hướng một thế giới không biết.
Thời điểm bọn người Lý Thất Dạ chạy đến, bên ngoài Trảm Ma Đài đã là người đông nghìn nghịt, mặc dù mọi người không dám tùy tiện tới gần, nhưng mà, mọi người vẫn là xa xa vây xem Trảm Ma Đài.
Trảm Ma Đài, đó là một cái đài cao. Đài cao cổ phác, nó chính là do nham thạch màu mực chẻ thành, toàn bộ đài cao tựa như cùng đại địa hòa làm một thể.
Trên đài cao, có một thanh trát đao vô cùng to lớn, toàn thân trát đao đen như mực, tựa như là Ma đao tới từ Địa Ngục, có thể trảm hết thảy Thần Ma.
Ở trước Trảm Ma Đài, chính là một mảnh sườn đồi tuyệt bích. Phóng tầm mắt nhìn tới, trước sườn đồi tuyệt bích là một mảnh mênh mông, không nhìn thấy cuối cùng, tựa hồ vượt qua hư không mênh mông trước mắt này, liền có thể đến một thế giới khác thế.