Đế Bá

Khiêu Chiến. (1)


trước sau

Ta cũng hi vọng ngươi thành công, nếu ngươi thành công, sẽ đi vào một thời đại mà ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng, vạn cổ đến nay, một thời đại chưa từng có xuất hiện qua.

Nói đến đây, Đế Vệ nhìn Lý Thất Dạ thật sâu, trịnh trọng nói:

- Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai thành công qua!

- Sẽ thành công.

Lý Thất Dạ thoải mái cười một tiếng, tự tại tại tâm, vừa cười vừa nói.

- Hi vọng ta có thể nhìn thấy một ngày như vậy.

Đế Vệ cũng lộ ra tiếu dung, đây là một loại chúc phúc, cũng là một loại chờ đợi.

Trong nội tâm Lý Thất Dạ thở dài một cái, hắn biết Đế Vệ đã làm ra lựa chọn, nhưng, cuối cùng Lý Thất Dạ vẫn nói:

- Thời điểm lên đường, hy vọng có thể đợi đến thân ảnh Vệ lão.

- Có lẽ sẽ đi.

Đế Vệ nở nụ cười, hắn đã không có gì có thể nói thêm nữa.

- Vệ lão, có một vấn đề ta muốn hỏi ngươi một chút.

Lý Thất nhìn lấy Đế Vệ, chậm rãi nói ra.

Đế Vệ nhìn lấy Lý Thất Dạ một lát, sau đó nở nụ cười nói:

- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi là muốn biết cước bộ của Đế Chủ đúng không.

- Vẫn là không thể gạt được hai mắt của Vệ lão.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, thản nhiên nói ra.

- Cái này cũng không tính là gì.

Đế Vệ cười lắc đầu, nói ra:

- Năm đó thời điểm ngươi ở Đế Cương, ngươi vẫn suy nghĩ chuyện này, chỉ bất quá, ngươi không có suy nghĩ thấu mà thôi.

Nói đến đây, Đế Vệ than nhẹ một tiếng, nói ra:

- Đều là chuyện đã qua, đã đi qua, vậy liền để nó theo gió mà đi a. Ngươi cùng Đế Chủ đi con đường không giống nhau. Biết thì như thế nào, không biết lại như thế nào đây?

Đế Vệ nói như thế, Lý Thất Dạ cũng không hỏi nữa, hắn hướng Đế Vệ khom người thật sâu, nói ra:

- Bảo trọng, Vệ lão, hi vọng ở thời đại hoàn toàn mới, chúng ta có thể tái họp.

- Trân trọng.

Đế Vệ cũng trả đại lễ cho Lý Thất Dạ, nói ra:

- Mặc kệ con đường tương lai như thế nào, ta cả đời này, một, là theo đuổi Đế Chủ, hai, là có thể nhận biết người như ngươi. Ta cả đời này cũng không có truy cầu gì, ta chỉ hi vọng trong thời đại tương lai còn có thể sống được, đến ngày đó, nói không chừng có thể lại gặp nhau.

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, không còn nói cái gì, xoay người rời đi. Đế Vệ đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ rời đi, một mực nhìn đến bóng lưng Lý Thất Dạ biến mất ở miệng hang.

- Tu sĩ a, cuối cùng theo đuổi là cái gì đây.

Đế Vệ không khỏi cảm khái thở dài một tiếng, nói ra:

- Coi như là trường sinh, thì tính sao, đi đến cuối cùng, còn không phải cô độc một người sao.

Lý Thất Dạ đi ra sơn cốc, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ đi ra, các nàng Lý Sương Nhan lưu thủ ở cốc khẩu không khỏi vui vẻ, vội tiến lên đón.

- Công tử, có người muốn tìm ngươi quyết đấu.

Trần Bảo Kiều nói với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ dừng lại thân thể, giương mắt nhìn một chút, lúc này thấy bên ngoài miệng hang tụ tập không ít người, rất nhiều người ở ngoài cốc vây xem, bọn hắn cách miệng cốc rất xa, không dám tùy tiện tới gần.

Đứng cách miệng hang không xa chính là Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư. Lúc này Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư bình tĩnh đứng ở nơi đó, Lâm Thiên Đế nhàn định tùy tâm, mà Chiến Sư thì tựa như tiêu thương, thẳng tắp kiên định.

Về phần người đứng xem khác, đều cách miệng cốc rất xa, mặc dù ở chỗ này tụ tập rất nhiều tu sĩ xem náo nhiệt, nhưng mà vào hôm nay, không có người nào dám ồn ào, không có bất kỳ người nào dám nói lung tung một câu, bọn hắn đều chỉ có thể an phận thủ thường làm một người đứng xem.

Không ít người kính sợ mà nhìn xem Lý Thất Dạ, thậm chí có thể nói, có người vừa thấy Lý Thất Dạ, đừng bảo là mở miệng nói chuyện, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đi đến hôm nay, phóng nhãn thiên hạ ai không úy kỵ đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ! Ngay cả Phi Tiên giáo cũng dám đồ sát, thế gian còn có chuyện gì là đệ nhất hung nhân làm không được?

-
Xem ra, các ngươi là chuẩn bị tốt.

Lý Thất Dạ nhìn lấy Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư, không khỏi nở nụ cười.

Lâm Thiên Đế hướng Lý Thất Dạ ôm quyền, chậm rãi nói ra:

- Lý huynh, ta và Chiến huynh từng cùng ngươi ước định, phải đánh với Lý huynh một trận, hôm nay, chúng ta trịnh trọng hướng Lý huynh hạ chiến thư.

Mặc dù Lâm Thiên Đế khiêu chiến Lý Thất Dạ, nhưng mà lúc này hắn cũng không có địch ý. Đối với hắn mà nói, hắn cùng Chiến Sư khiêu chiến Lý Thất Dạ, không phải là vì cừu hận!

Lý Thất Dạ nhìn lấy Chiến Sư, cười nói ra:

- Cái này thật đúng là để cho ta có chút ngoài ý muốn, trong lòng các ngươi hẳn là rất rõ ràng, coi như các ngươi liên thủ, cũng không phải là đối thủ của ta, hôm nay y nguyên còn tới khiêu chiến ta.

- Tu sĩ, sợ gì chiến một trận!

Chiến Sư trầm giọng nói:

- Thắng bại là chuyện thường binh gia, e sợ mà không chiến, đây mới thật sự là thất bại!

- Tốt, lời nói này nói rất hay.

Đối với Chiến Sư nói, Lý Thất Dạ cũng không khỏi vỗ tay, cười nói ra:

- Ta có không ít địch nhân, nhưng mà, người chân chính có thể thản nhiên nói ra lời này như vậy, thật đúng là không nhiều.

Lâm Thiên Đế cũng không khỏi hít một hơi thật sâu, hắn nhìn Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Lý huynh, lần này giữa chúng ta chiến một trận, không quan hệ ân oán, không quan hệ cừu hận, cũng không liên quan tới thắng bại! Chúng ta cũng biết Lý huynh vô địch, lần này chiến một trận, chúng ta muốn lĩnh giáo vô địch chân chính của Lý huynh!

- Ta minh bạch.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:

- Mấy lần trước, các ngươi cảm thấy mình bị bại có chút khó hiểu, các ngươi thấy mình bị bại quá nhanh, ngay cả đối thủ là nội tình thế nào cũng không sờ đến.

- Cái này chỉ trách chúng ta đạo hạnh cạn.

Lâm Thiên Đế cũng trịnh trọng gật đầu nói:

- Không cách nào dòm huyền diệu của Lý huynh, bất kể như thế nào, chúng ta đều muốn đấu một lần nữa, thắng cũng tốt, bại cũng tốt, sống cũng tốt, chết cũng được, tóm lại, không đánh với Lý huynh một trận, tương lai cho dù có thành tựu cao hơn, đó cũng là uổng phí.

- Được.

Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:

- Các ngươi một lòng cầu đạo, vậy ta sẽ thành toàn các ngươi. Ta không mượn ngoại lực, không cần ngoại đạo, chỉ dùng thực lực của chính ta cùng các ngươi đại chiến một trận, để cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục.

- Lý huynh để mắt chúng ta như thế, chúng ta cám ơn.

Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư đều khom thân nói.

Nghe được bọn người Lý Thất Dạ đối thoại, đông đảo người đứng xem cũng không khỏi ngừng thở, mọi người đều biết, Lý Thất Dạ cùng Lâm Thiên Đế, Chiến Sư chiến một trận, không liên quan tới ân oán, không liên quan tới cừu hận, đây là giữa các tu sĩ chân chính đại chiến một trận, một trận quyết đấu cực kỳ thuần túy.

- Tốt a, các ngươi đã chuẩn bị xong, thời gian, địa điểm do các ngươi chọn.

Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư, nhàn nhã vừa cười vừa nói.

- Ngày mai lúc này, tại Đế Cương Kình Thiên Phong, chúng ta đợi đại giá của Lý huynh.

Lâm Thiên Đế trịnh trọng nói.

- Tốt, ta sẽ tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện