Đế Bá

Diệt Thiên Ma Viên. (2)


trước sau

- Địa phương có Uế Quả, tất có Bách Quả Bí Xà, địa phương có Bách Quả Bí Xà, tất có Diệt Thiên Ma Viên, bởi vì Diệt Thiên Ma Viên thích ăn Bách Quả Bí Xà nhất. . .

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan một cái, nói ra:

- Mặc dù nói, hiện tại Thọ tinh Thiên thú đều trốn, đối với trăm vạn năm Thọ tinh Thiên thú mà nói, không đến sống chết trước mắt, sẽ không dễ dàng từ bỏ nơi ở của mình . Mặc dù bây giờ nơi này xảy ra một vài vấn đề, trăm vạn năm Thiên thú Thọ tinh trốn ở trong hang ổ không nguyện ý đi ra, coi như ngươi bước vào cương thổ của nó, nó cũng không thèm để ý ngươi. Nhưng nếu như ngươi chạy đến hang ổ của nó, cái kia lại là một chuyện khác.

- Những chuyện này ngươi lại thế nào biết được?

Lý Sương Nhan y nguyên nhịn không được truy vấn nói.

- Đây là một cái thường thức.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nếu như ngươi hái qua Bách Quả Bí Xà, liền nhất định biết địa phương có Uế Quả, liền tất có Bách Quả Bí Xà! Dạng thường thức này, tùy tiện một bản dược thư đều có ghi lại!

Dù Lý Thất Dạ nói như vậy, nhưng mà Lý Sương Nhan căn bản không tin tưởng loại chuyện hoang đường này. Nếu như tùy tiện một bản dược thư đều có ghi lại, sớm đã có vô số người biết.

Lý Sương Nhan đương nhiên không biết, Lý Thất Dạ chìm nổi vô số tuế nguyệt, đã gặp Thiên thú Thọ tinh đếm cũng đếm không hết, hắn lúc còn làm Âm Nha ngay cả Thiên thú thọ tinh cũng nuôi qua. Chút tiểu thủ đoạn này, đối với hắn mà nói, căn bản không tính là cái gì.

Lý Thất Dạ từ trên lưng ốc sên nhảy xuống, ngồi xổm người xuống nhìn Giang Tả Thiết Y nằm dưới đất, lúc này Giang Tả Thiết Y còn thừa lại một hơi, thân thể của hắn bị cốt thứ đâm thủng, ngay cả Chân Mệnh cũng bị đánh tan, hiện tại, hắn chỉ có thể nằm ở nơi đó thở gấp hết một hơi cuối cùng.

- Trăm ngàn vạn năm cũng đã qua, Giang Tả thế gia lại không thông minh ra một chút nào.

Lý Thất Dạ nhìn lấy Giang Tả Thiết Y nằm ở nơi đó chỉ còn một hơi, nói ra.

- Tiểu, tiểu, tiểu súc sinh, ta, ta, ta Giang Tả thế gia ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.

Lúc này, Giang Tả Thiết Y nói chuyện cũng khó khăn, nhưng, y nguyên hung ác nói.

Lý Thất Dạ không giận, ngược lại lộ ra tiếu dung, tự tại nói ra:

- Giang Tả thế gia ngươi muốn buông tha ta, ta còn không muốn buông tha Giang Tả thế gia các ngươi đây này! Có cơ hội, ta sẽ đích thân đi Giang Tả thế gia của các ngươi một chuyến, sớm muộn cũng sẽ tiêu diệt Giang Tả thế gia các ngươi! Thời đại Minh Nhân Tiên Đế, Giang Tả thế gia các ngươi hẳn là bị đồ diệt, nếu không phải Minh Nhân Tiên Đế cầu tình cho Giang Tả thế gia các ngươi, hôm nay liền không có Giang Tả thế gia các ngươi rồi!

- Ngươi, ngươi, ngươi. . .

Giang Tả Thiết Y bị tức đến nói không ra lời.

Lý Thất Dạ cũng không còn cùng hắn dông dài, trực tiếp đem đầu hắn chém xuống, thuận tay cũng đem đầu Giang Tả Hầu chém xuống.

- Đào mệnh a….

Ở trong Vô Nhân khu, không biết có bao nhiêu tu sĩ bị dọa đến tè ra quần, tiếng thét chói tai không dứt, lúc này, tất cả mọi người lấy tốc độ nhanh nhất đào tẩu, nhưng mà, muốn chạy trốn qua Diệt Thiên Ma Viên đồ sát, nào có chuyện dễ dàng như vậy.

- Trăm vạn năm Thiên thú! Diệt Thiên Ma Viên…

Tu sĩ đằng sau chậm một bước hoặc là tin tức không linh thông vừa mới nhập Vô Nhân khu, xa xa nhìn thấy Diệt Thiên Ma Viên, đều bị dọa đến hai chân như nhũn ra, xoay người bỏ chạy.

Thậm chí là tu sĩ khu cực nguy vừa nghe đến tin tức Diệt Thiên Ma Viên, đều xoay người bỏ chạy, thoát được càng xa càng tốt. Lúc này, đừng nói là những đại giáo cương quốc khác, coi như là đám người Thanh Huyền Thiên Tử nghe được tin tức Diệt Thiên Ma Viên, cũng như nhau xoay người rời đi!

Ở chỗ này, trăm vạn năm Thiên thú Thọ tinh quả thực là vô địch, coi như là Chân Nhân ra tay, cũng y nguyên không đáng chú ý, cũng
bị nuốt ăn tàn sát.

- A…

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nhấp nhô không ngừng, tu sĩ chư phái tiến vào Vô Nhân khu trên căn bản là chạy không khỏi vận mệnh bị tàn sát, coi như tốc độ nhanh hơn nữa, cùng Diệt Thiên Ma Viên so sánh, vậy cũng chưa đủ thành đạo.

Cuối cùng, Diệt Thiên Ma Viên một mực truy sát đến biên giới Vô Nhân khu, lúc này mới ngừng lại, không còn truy sát xuống dưới. Thời điểm nó đứng ở biên giới Vô Nhân khu ánh mắt quét qua, tu sĩ đào tẩu tại khu cực nguy thậm chí là trong vùng nguy hiểm cũng không khỏi hồn phi phách tán, bị dọa đến hồn bất phụ thể!

Cuối cùng, Diệt Thiên Ma Viên quay người rời đi, trở về nơi ở của mình. Nó một đường truy sát tới đây, hoàn toàn đồ sát hết tu sĩ xâm lấn địa bàn của nó.

Bị Diệt Thiên Ma Viên một đường đồ sát, cuối cùng tu sĩ có thể từ Vô Nhân khu sống đi ra ít càng thêm ít. Vì truy sát Lý Thất Dạ, vì cướp đoạt Đế thuật, đại giáo cương quốc đuổi vào Vô Nhân khu chỉ sợ trên trăm, tu sĩ đuổi vào Vô Nhân khu, đó là mấy vạn chi chúng. Nhưng mà, đến cuối cùng, có thể trốn ra không cao hơn một ngàn người, hơn nữa, có thể trốn ra đa số vẫn là tu sĩ đằng sau mới đi vào!

Lúc này, tu sĩ mới từ Vô Nhân khu trốn ra gặp Diệt Thiên Ma Viên quay người rời đi, bọn hắn bị sợ bể mật, rốt cuộc đứng không yên, đặt mông ngồi dưới đất, hai chân mềm đến đứng không dậy nổi!

Ở thời điểm này, toàn bộ đông bộ Ma Bối Lĩnh là hoàn toàn tĩnh mịch, mùi máu tươi trùng thiên là thật lâu không tiêu tan! Khiến người ta nghe thấy được mùi máu tươi này cũng không khỏi muốn ói.

Về phần những đại giáo cương quốc không có tiến vào Vô Nhân khu kia, đều kinh hồn không chừng. Rất nhiều người đã thăm dò vào khu cực nguy, đều không có nhìn thấy bất luận thiên thú, thọ tinh gì, tất cả mọi người đang suy đoán, Vô Nhân khu đã không có thiên thú, thọ tinh.

Nhưng mà, hiện tại tuôn ra một đầu Diệt Thiên Ma Viên có thể nói vô địch, cái này hoàn toàn vỡ vụn huyễn tưởng của tất cả mọi người. Một đầu Diệt Thiên Ma Viên trăm vạn năm, coi như là Cổ Thánh tới cũng chỉ có một con đường chết, chứ đừng bảo là Chân Nhân.

Ở chỗ này, Diệt Thiên Ma Viên trăm vạn năm, cái kia chính là vô địch, ai cũng không thể cùng nó tranh phong.

Thanh Huyền Thiên Tử rút lui đến khu bình thường, biết Vô Nhân khu y nguyên có Diệt Thiên Ma Viên chiếm cứ, trong lúc nhất thời, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc.

- Điện hạ, muốn mời Đế khí đến hay không?

Lão nhân bên người Thanh Huyền Thiên Tử cũng không khỏi thấp giọng nói ra.

Thanh Huyền Thiên Tử trầm mặc không nói, chỉ là con mắt đáng sợ kia nhìn chằm chằm vào Vô Nhân khu, không đủ lực lượng cường đại, ai muốn đi qua Vô Nhân khu, vậy chính là chịu chết.

- Thanh Huyền huynh, ta về tông môn hướng chư lão xin chỉ thị, xem có thể mời ra Đế khí, trợ giúp Thanh Huyền huynh một tay hay không.

Lãnh Thừa Phong nói với Thanh Huyền Thiên Tử.

Lúc này, Lãnh Thừa Phong là cực lực kéo chân Thanh Huyền Thiên Tử, muốn leo lên con vật khổng lồ Thanh Huyền cố quốc này.

- Làm phiền Lãnh huynh.

Thanh Huyền Thanh Tử nhẹ nhàng gật đầu, chậm thanh nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện