Tam Quỷ Gia lộ ra ba cây răng vàng, vừa cười vừa nói:
- Tôn thiên yêu thần, ngươi chỉ là đoàn trưởng cận vệ đoàn cũng dám hét to với ta, Đạp Không đúng là vô địch! Hắn còn sống ta kiêng kị hắn bảy phần, nhưng mà ở trước mặt ta còn chưa tới phiên ngươi hét ba gọi bốn, có giỏi bảo Tiêu Thanh Thiên đi ra đây.
- Giết --
Yêu thần gọi là tôn thiên yêu thần quát một tiếng, hắn và thiết kỵ như một khối, hóa thành một đầu cự long đánh giết Mục Thiếu Đế.
- Tốt, ta lĩnh giáo cận vệ đoàn của ngươi một chút, ngươi cũng đừng như năm đó bị ta đánh gục đấy.
Tam Quỷ Gia lộ ra răng vàng cười cười, hoành thiên mà lên, độc chiến tôn thiên yêu thần và quân đoàn của hắn.
Nam tử khôi ngô và Thiên Huyền lão nhân không nói hai lời, bọn họ nhảy vào Đạp Không Sơn, tôn thiên yêu thần và quân đoàn của hắn Mục Thiếu Đế để đối phó, đó là dư xài.
- Chớ có làm càn --
Thiên Huyền lão nhân hai người nhảy vào Đạp Không Sơn, lập tức có một chiến tướng suất lĩnh quân đoàn ngăn cản đường đi của bọn họ, bọn hắn mở đế trận ra, "Oanh" một tiếng, đế binh phóng lên trời, trấn áp thiên địa này.
- Khai mở --
Thiên Huyền lão nhân cầm quan tài hoàng kim trong tay mở ra, đồng tiền bay lên. Nghe "Ông" một tiếng, nó dẫn đế binh bay vào vòm trời.
- Ta phá trận, những người khác giao cho ngươi.
Thiên Huyền lão nhân thét dài một tiếng. Một mình nhảy vào đế trận.
- Đến đây đi --
Nam tử khôi ngô lúc này hét lên điên cuồng, khóa sắt như chân long, nghe âm thanh "Keng, keng" vang lên, đánh thẳng vào chiến tướng.
- Giết --
Chiến tướng mang theo quân đoàn tiến nhanh tới, tư thái cực kỳ cuồng bá, mà nam tử khôi ngô không sợ chút nào, thét dài không ngớt, khóa sắt trên cổ tay chính là binh khí cường đại nhất của hắn.
Oanh -- oanh -- oanh --
Hai bên đại chiến, cả Đạp Không Sơn đều lay động, dưới vô thượng chi thuật của bọn họ, cả bầu trời biến thành sáng ngời, giống như pháo hoa ban đêm vậy.
Phanh -- một tiếng vang thật lớn, quân đoàn tôn thiên yêu thần bị Mục Thiếu Đế cường công nên sụp đổ, tôn thiên yêu thần không địch lại Mục Thiếu Đế, bị hắn một chưởng đánh bay, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời xanh.
- Đừng tưởng rằng năm đó ta làm rùa đen rút đầu thì thật sự cho rằng lão già khọm ta thật sự sợ Đạp Không Sơn.
Tam Quỷ Gia lộ ra ba cây răng vàng, cười lớn tiếng.
- Mục Thiếu Đế, đây là Mục Thiếu Đế!
Lúc này cho dù là Tẩy Nhan Cổ Phái hay là người xem ở chân trời xa xa đều có người thì thào:
- Đây mới là Mục Thiếu Đế thời trẻ ba thắng ba thua với Đạp Không Tiên Đế. Thiếu niên thiên tài!
Lúc này Tam Quỷ Gia cười lớn một tiếng, tuy hắn cười lộ ra ba cây răng vàng, nhưng mà vào thời điểm này ba cây răng vàng cực kỳ lúng túng, nhưng mà vẫn không làm giảm khí thế hưng phấn của hắn, vào lúc này mọi người mới nhìn rõ khí thế của thiếu niên thiên tài là ngạo khí như thế, không ai bì nổi.
- Mục Thiếu Đế sư tổ!
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Mục Thiếu Đế, lúc này Cổ Thiết Thủ hốc mắt ẩm ướt. Đây mới là sư tổ vô địch của Tẩy Nhan Cổ Phái, năm đó uy hiếp cửu giới, tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế, đây là kiêu ngạo của Tẩy Nhan Cổ Phái!
- Tiêu Thanh Thiên, đi ra đánh một trận chiến.
Mục Thiếu Đế thét dài một tiếng, nhảy vào trong Đạp Không Sơn, lúc này Tam Quỷ Gia cũng không cần che dấu cái gì nữa, hắn bạo phát toàn bộ thực lực của mình ra, trong lúc giật mình hắn lại đạt tới đỉnh phong năm đó, bễ nghễ thiên hạ, vẻ mặt hưng phấn, ngạo khí mười phần.
Oanh -- oanh -- oanh --
Nam nhân khôi ngô liên thủ với Thiên Huyền lão nhân đã đủ cường đại rồi, lúc này Mục Thiếu Đế xung trận ngựa lên trước, một hơi giết tới trước nhất, đây quả thực chính là thế như chẻ tre, Đạp Không Sơn có nội tình kinh người, chiến tướng tọa trấn đều không thể ngăn cản cước bộ của bọn họ.
- Mục Thiếu Đế, không hổ là thiên tài không ai bì nổi tranh giành thiên mệnh với Đạp
Không Tiên Đế.
Nhìn thấy Mục Thiếu Đế ba người bọn họ liên thủ thế như chẻ tre, không ít người thì thào nói.
Keng -- một tiếng, đao ngâm vang vọng thiên địa, lúc này đệ nhất chiến tướng xếp bằng trên đỉnh Đạp Không Sơn đã đứng lên, trường đao trong tay vung mạnh, trường đao không ra khỏi vỏ chém thẳng xuống dưới.
Tuy trường đao không ra khỏi vỏ nhưng mà bổ xuống một cái lạu chặt đứt lục đạo, chặt đứt âm dương, chặt đứt luân hồi, dưới một kích này chư thiên thần ma đều phải tránh lui.
- Tới tốt --
Tam Quỷ Gia thét dài, thân như chân long, đế thuật nghịch thiên, binh phong vạn giới, khiêu chiến một đao này.
Phanh -- một tiếng vang thật lớn, ánh lửa trùng thiên, đánh nát sao trời, giống như hàng tỉ ngọn núi đổ nát, một kích ngạnh kháng của hai bên có thể chấn động thiên địa, may mắn một kích này bộc phát trên bầu trời, nếu không chỉ sợ Đạp Không Sơn cũng gặp nạn!
Đông, đông, đông...
Dưới một kích này, quản chi Mục Thiếu Đế kiêu ngạo cũng có hại chịu thiệt, hắn bị đánh lui vài chục bước mới đứng vững thân hình.
Vào thời điểm này, từ trong Đạp Không Sơn có một nam tử đi ra, một nam tử trung niên, sắc mặt nam tử trung niên như trăng, mắt như sao, anh lãng tuấn khí, cho dù tuổi của hắn đã lớn thì vẫn có mị lực kinh người.
Thời điểm nam tử trung niên này bước ra khỏi Đạp Không Sơn một bước, hắn đi một bước thiên địa, ngân hà đảo ngược, nhật nguyệt ảm đạm, hắn đứng vững trên bầu trời lại càng chói mắt, hắn giống như một ánh trăng sáng trong bầu trời đêm.
Nam tử trung niên không có bộc phát khí thế vô địch, không có bộc phát khí huyết thao thao bất tuyệt, tay hắn mang theo trường đao, thần thái tùy ý cũng đã mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa, dường như trong thiên địa không có gì bằng hắn cả.
- Đệ nhất chiến tướng --
Nhìn thấy nam tử trước mặt này, có đại giáo lão tổ ảm đạm thất sắc, thì thào nói:
- Truyền thuyết Đạp Không Tiên Đế còn trẻ cũng không thể đánh bại người này.
Đệ nhất chiến tướng, chiến tướng vô địch dưới trướng Đạp Không Tiên Đế, đệ nhất cao thủ, truyền thuyết hắn lúc còn trẻ đã tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế, khi đó Đạp Không Tiên Đế còn trẻ cũng không thể đánh bại hắn, hắn đã từng là khinh thường cửu giới, uy danh hiển hách.
- Tiêu Thanh Thiên, ngươi rốt cục cũng ra mặt.
Mục Thiếu Đế nhìn thấy đệ nhất chiến tướng, cười lớn một tiếng, nói ra:
- Đến, đến, đến, chúng ta tái chiến như năm đó một hồi.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, hắn bằng phẳng nhìn qua Mục Thiếu Đế, lắc đầu, nói ra:
- Mục Thiếu Đế, sau lần bại trận năm đó, trải qua mấy vạn năm ngươi nửa bước không tiến, ngươi đã không phải là đối thủ của ta.
Nghe được lời này, thần thái Mục Thiếu Đế hơi ảm đạm, chuyện đã qua vài vạn năm, hắn vì chuyện kia hao tổn vô số tâm huyết, cho nên đạo hạnh lúc này nửa bước không tiến.
- Ha ha, Tiêu Thanh Thiên, lời này của ngươi nói đúng.
Mục Thiếu Đế cười lớn một tiếng, nói ra:
- Cái thân già khọm này của ta đã già rồi, xác thực không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà ngăn cản ngươi mấy ngàn chiêu ta vẫn có tự tin làm được.