Thành chủ thành Thiên Đằng càng không thể tin được nhìn cự chùy của
mình, hắn không tưởng nổi cự chùy lại nện nát ngọc cân, hắn hoài nghi
đây có phải ngọc cân thật hay không.
- Đây là không thể nào, phong ấn trong đó đấy, ngọc cân vẫn còn sóng, phong ấn lại không hư hao chút nào cả.
Quỳ Hoa lão tổ hoảng sợ nói.
Về phần Đằng Tề Văn, hắn ngây ngốc đứng tại đó, bởi vì hắn căn bản
cũng không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa từng
tới đây, về phần phong ấn, tai nạn gì đó càng không rõ ràng.
- Tai nạn đâu? Tai nạn không thấy!
Quỳ Hoa lão tổ không khỏi nhìn quanh, thậm chí là thần thức lập tức
đảo qua cả thành Thiên Đằng, nhưng mà, căn bản cũng không có tai nạn
bóng dáng.
- Trời ơi...
Cuối cùng nhất, Quỳ Hoa lão tổ quát to, hắn ý thức được một khả năng...
- Trời ơi, tai nạn vụng trộm xâm lấn tổ đằng...
Nghĩ tới khả năng này, Quỳ Hoa lão tổ hồn phi phách tán, hai chân như nhũn ra.
- Xâm lấn tổ đằng --
Thành chủ thành Thiên Đằng nghe được lão tổ tông nói như vậy, hai chân nhũn ra, cự chùy trong tay rơi xuống đất.
Tai nạn biến mất, ý nghĩa quá to lớn...
Bởi vì ngọc cân vẫn còn, phong ấn không hư hao, các lão tổ thành
Thiên Đằng vẫn cho rằng mình có đủ thời gian. Chỉ cần bọn họ tìm được
dược sư thích hợp thì trị liệu dễ dàng.
- Tai nạn không thấy --
Quỳ Hoa lão tổ thất thần, đặt mông ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời thất hồn lạc phách, thời khắc này hắn biết rõ tai nạn đi nơi nào, hắn
cũng biết phải đối mặt với cái gì.
Nghĩ đến thành Thiên Đằng sắp sửa đối mặt tai nạn, cho dù là Quỳ Hoa
lão tổ cũng thất hồn lạc phách, tai nạn này không ai có thể nghịch
chuyển.
- Rất nghiêm trọng sao?
Đằng Tề Văn còn không hiểu huyền diệu trong đó, hắn nhìn thấy lão tổ
tông cùng sư phụ thất hồn lạc phách, trong khoảng thời gian ngắn hỏi.
- Rất nghiêm trọng.
Thật vất vả, Quỳ Hoa lão tổ phục hồi tinh thần lại, đứng lên hít sâu một hơi, nói ra:
- Thành Thiên Đằng chúng ta sẽ gặp tai nạn ngập đầu. Không xuất qua hai thời đại, thành Thiên Đằng sẽ tan thành mây khói!
- Hai thời đại --
Nghe được nói như vậy, Đằng Tề Văn cũng bị hù sợ, tai nạn sẽ tới. Bọn họ cảm giác thời gian quá ngắn.
Thật vất vả, Quỳ Hoa lão tổ ổn định tâm thần, nhìn qua ngọc cân vỡ nát, không có bất kỳ dấu vết, hắn vẫn không tin nổi, nói ra:
- Cái này. Cái này, điều này sao có thể, phong ấn không có chút ảnh
hưởng nào, thành Thiên Đằng cũng không sinh ra chấn động, vì sao tai nạn chạy thoát?
- Ngươi phải hiểu được đây là vật gì.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Các ngươi trộm đồ của lão tặc thiên, ngươi cảm thấy lão tặc thiên
đánh thiên phạt xuống dễ dàng phong ấn thế sao? Nếu như lão tặc thiên dễ dàng đối phó như vậy, nó cũng không phải là lão tặc thiên. Nếu thật dễ
dàng đối kháng lão tặc thiên, mỗi nhất thời đại cũng không chỉ có một
Tiên Đế.
- Tiên sinh có thể trị được không?
Đằng Tề Văn nhìn qua Lý Thất Dạ, hiện thành Thiên Đằng ký thác hy vọng duy nhất vào Lý Thất Dạ.
Quỳ Hoa lão tổ cười khổ một tiếng, nói ra:
- Hiện tại không phải vấn đề trị liệu, tai nạn đã trốn vào cơ thể tổ
đằng, thậm chí có khả năng cắm rễ bên trong. Hiện tại chúng ta phải đi
vào, bắt nó nhổ tận gốc, nhưng chỉ sợ cũng nhổ tận gốc tổ đằng.
Nghe được lão tổ tông noi thế, trong lòng Đằng Tề Văn rung động, hắn cũng thật không ngờ chuyện này quá nghiêm trọng.
- Vấn đề là, chúng ta vào không được, muôn đời đến nay, thành Thiên Đằng không ai có thể đi vào trong.
Đằng thiên thành chủ co quắp tại chỗ, tin tức này với cả thành Thiên Đằng mà nói như sấm sét giữa trời quang.
- Không, có một người đi vào.
Quỳ Hoa lão tổ nói ra:
- Thái tổ đi vào được, hắn là nhi tử duy nhất của thủy tổ, hắn không chỉ là khống đằng giả, còn kế thừa huyết mạch của thủy tổ.
Đằng Tề Văn nhìn qua Lý Thất Dạ, không khỏi hỏi:
- Tiên sinh cũng là khống đằng giả nha, tiên sinh có thể vào không?
- Hiện tại ta ta cảm thấy một cái Thiên Đằng Hồ là chào giá quá thấp.
Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ
cười nói.
Quỳ Hoa lão tổ chấn động, lập tức nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Đại nhân muốn cái gì? Chỉ cần đại nhân mở miệng, thành Thiên Đằng cái gì đều cho!
Thời điểm này, Quỳ Hoa lão tổ ý thức được Lý Thất Dạ có thể thành công.
- Đúng nha, kính xin tiên sinh ra tay, cái gì đều được.
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng nói.
Nếu là trước kia, đối với thành Thiên Đằng mà nói, bọn họ cũng không
nóng nảy, tuy tai nạn vẫn là cái gai của thành Thiên Đằng, nhưng bọn họ
cho rằng thành Thiên Đằng có được đầy đủ thời gian.
Nhưng mà bây giờ tai nạn đã tới, bọn họ mới chính thức hiểu mình nhỏ
bé cỡ nào,vào thời điểm này mỗi đệ tử thành Thiên Đằng chỉ cần bảo trụ
tổ thụ, thành Thiên Đằng nguyện ý trả bất cứ giá nào.
Lý Thất Dạ nhìn qua Quỳ Hoa lão tổ, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta muốn thứ khác của thành Thiên Đằng, các ngươi giữ được
sao? Ta nghĩ ta đã sớm lấy đi rồi. Ta đã đạt thành hiệp nghị với tổ
đằng, chỉ cần Thiên Đằng Hồ là đủ.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng cùng
Đằng Tề Văn, thậm chí là Quỳ Hoa lão tổ cũng chấn động, cảm động rơi
nước mắt.
Phải biết rằng, vào thời khắc này, mặc kệ Lý Thất Dạ đưa ra điều kiện gì, thành Thiên Đằng cũng không do dự đáp ứng hắn, mặc kệ Lý Thất Dạ
muốn cái gì, thành Thiên Đằng đều cho, nhưng, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ
vẫn chỉ muốn Thiên Đằng Hồ mà thôi.
- Ân tình của đại nhân, thành Thiên Đằng trọn đời khó quên, vĩnh viễn nhớ rõ, sau này chỉ cần đại nhân có chỗ cần thành Thiên Đằng, đại nhân
chỉ cần ra lệnh, thành Thiên Đằng sẽ nghe theo, xông pha khói lửa, không chối từ!
Quỳ Hoa lão tổ bái ngã xuống đất, vô cùng trịnh trọng.
Thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn đều nhao nhao quỳ gối
dưới đất, đối với bọn họ mà nói, Lý Thất Dạ ân tình còn cao hơn trời,
sâu hơn biển.
- Đi thôi.
Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ, xoay người rời đi. Quỳ Hoa lão tổ phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng lên đuổi kịp Lý Thất Dạ.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ đi vào ngọn núi, Lý Thất Dạ một tay đặt lên thạch bích, nghe "Ông" một tiếng, bùn đất rơi xuống.
Lúc này bùn đất mở ra tạo thành một cánh cửa ánh sáng.
- Cánh cửa đi thông thế giới bên trong tổ đằng!
Quỳ Hoa lão tổ nhìn thấy cảnh này thì thì thào.
Bởi vì trăm ngàn năm qua, thành Thiên Đằng chỉ có con ruột thủy tổ,
cũng chính là khống đằng giả duy nhất của thành Thiên Đằng mới có thể
tiến vào thế giới tổ thụ.
Thời điểm bọn họ bước vào, Quỳ Hoa lão tổ cũng mở rộng tầm mắt, đây chính là lần đầu hắn đi vào thế giới của tổ thụ.
Về phần thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn, nhìn thấy thế
giới này thì chấn động, nhìn xem từng rễ cây như cự long, chuyện này làm cho bọn họ ý thức được vì sao tổ đằng vô địch.
- Tu sĩ có thể ở trong thế giới này không?
Nhìn thấy cảnh trước mắt, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, Đằng Tề Văn tò mò hỏi.
- Ở lại đây?