Lúc này Lâm Đạo Đồng đứng chung với Viêm Dương Long cười âm hiểm, nói ra:
- Dương Long huynh, ngươi cũng không nên làm khó người ta nha? Chỉ
bằng một tiểu bối Nhân tộc cũng có thể tìm ra thần thủy, đây không phải
chuyện đầm rồng hang hổ sao?
Lúc này đa số tu sĩ đứng sang bên cạnh, đều không muốn đi gây phiền
toái như vậy, về phần những đại nhân vật đang che đậy chân thân, đang
dùng bộ dáng xem náo nhiệt.
Lý Thất Dạ lườm Viêm Dương Long, hắn tươi cười, nói:
- Không nên quên lời của ngươi, nhớ rõ nên ăn sạch bùn đất quanh đây.
- Ngươi...
Bị Lý Thất Dạ nhục nhã như thế, sắc mặt Viêm Dương Long khó coi tới cực điểm, hai mắt bắn ra sát cơ đáng sợ.
Lý Thất Dạ chẳng muốn đi để ý đến hắn, lấy chén ngọc đặt trước người, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này người bên cạnh giếng thần ngừng thở, nhìn chằm chằm vào, Rất
nhiều người thấy tư thái tự tin của Lý Thất Dạ như thế, bọn họ đúng là
muốn xem Lý Thất Dạ có thật tìm được thần thủy hay không.
Trên thực tế còn có rất nhiều người tính toán nhỏ nhặt, nếu như Lý
Thất Dạ thật sự tìm được thần thủy, bọn họ chẳng phải có thể phân nửa
chén canh sao?
Về phần ván cược giữa Viêm Dương Long và Lý Thất Dạ, chuyện này chẳng có liên quan tới bọn họ, dù sao chẳng ai đi tìm chuyện với Thái Dương
Tông.
Chính Đăng Tề Văn cùng Diệp Đồ cũng ngừng thở. Hai người bọn họ thậm
chí nghĩ muốn xem Lý Thất Dạ sáng chế kỳ tích thế nào, bọn họ có lòng
tin vào Lý Thất Dạ, đặc biệt là Đăng Tề Văn, hắn tuyệt đối tin tưởng Lý
Thất Dạ có thể dẫn xuất thần thủy.
Thời gian chậm rãi đi qua, nhưng mà giếng thần vẫn bình tĩnh, không có biến hóa gì cả.
Nhìn thấy cảnh này, Viêm Dương Long cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Nếu như làm thế có thể dẫn xuất thần thủy, như vậy khắp tàn phá mị
cảnh đều là bảo tàng. Hắc. Ít ở đó giả thần giả quỷ, nếu như hiện tại
nhận thua còn kịp, niệm ngươi còn trẻ tuổi, ta đại nhân có đại lượng,
cũng không so đi nhiều với ngươi, ở trước mặt moi người quỳ xuống khấu
đầu ba cái...
“Phốc --” một tiếng nước chảy vang lên, Viêm Dương Long còn chưa dứt
lời, đột nhiên dưới bùn đất giếng thần có cột nước nhỏ bay lên, cột nước phun lên giống như long phun nước, cột nước nhỏ này rơi vào chén ngọc
của Lý Thất Dạ.
Thần thủy rót vào chén ngọc giống như kim châu lưu động, vang lên âm
thanh thanh thúy dễ nghe, nghe được âm thanh này, mọi người đều biết nó
là thần vật.
Trong nháy mắt, chén ngọc đã đầy, lúc này cột nước cũng biến mất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thần thủy trong chén ngọc có sương mù lượn lờ, sương mù này giống như tiên khí, thời điểm nào cũng đang lưu động, giống như một đóa hoa sen
nở rộ, đóa hoa sen này giống như mỹ ngọc điêu khắc thành, thập phần xinh đẹp, thập phần rung động lòng người, ai nhìn thấy cũng tim đập thình
thịch.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía yên tĩnh, tất cậ mọi người cũng bất khả tư nghị nhìn qua cảnh này, ai cũng không nghĩ tới cái giếng
thần bỏ đi này còn có thân thủy.
- Vô Cấu Thủy -
Lúc này những đại nhân vật che giấu chân thân nhìn thần thủy trong chén ngọc của Lý Thất Dạ, có người chấn động, nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ một chút, nhàn nhạt nói:
- Nên có được, các ngươi cũng có được, lại có lòng tham, chỉ sợ lão
tặc thiên cũng nhìn không được, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ở bảo địa
này đào ba thước hay sao?
Lão nhân kia giật mình một chút, hắn không nói lời nào, nhưng mà khom người với Lý Thất Dạ, yên lặng đứng qua một bên.
Nghe được lời này, Diệp Đồ hóa thành đồng tử, trong nội tâm lập tức
chấn động, hắn hiểu những đại nhân vật che đậy chân thân này xuất thân
từ đâu.
Lúc này Lý Thất Dạ mang chén ngọc chứa Vô Cấu Thủy đưa cho Diệp Đồ, nói:
- Nước này thích hợp với ngươi, tuy nhiên không nhỉều bằng nước trong Vô Cấu Tuyền, nhưng đây dù gì cũng là mẫu tuyền. Một ly Vô Cấu Thủy như thế sẽ có lợi ích to lớn với ngươi.
Tâm thần Diệp Đồ chấn động, Vô Cấu Tam Tông có được Vô Cấu Tuyền,
nhưng mà Vô Cấu Tuyền chỉ có mấy lão tổ Vô Cấu Tam Tông mới có thể nhìn
thấy, những đệ tử khác căn bản không có tư cách gặp được.
Diệp
Đồ tiếp nhận chén ngọc, cảm tạ Lý Thất Dạ, lòng cảm kích không biết lời nào báo đáp.
- Đạo huynh -
Lúc này Lâm Đạo Đồng làm bộ dáng tư thái thấp quỳ gối trước Diệp Đồ, nói ra:
- Chủ nhân nhà ta chính là chủ nhân Tị Trần Dương, lão nhân gia ông
ta cần gấp một chén Vô Cấu Thủy, không biết huynh đài có bán chén Vô Cấu Thủy này hay không...
Lâm Đạo Đồng không dám đi cầu Lý Thất Dạ, hắn bỏ qua cầu Diệp Đồ.
Cũng không thể trách Lâm Đạo Đồng phóng thư tháo thấp như thế, bởi vì Vô Cấu Thủy thứ này với Vô Cấu Thể của Tị Trần Dương có lợi ích thật lớn.
Lâm Đạo Đồng cũng mang phân lượng nói ra rất nặng, dùng danh nghĩa chủ nhân Tị Trần Dương mua chén Vô Cấu Thủy của Diệp Đồ.
- Rác rưởi ở đâu lăn tới đây --
Diệp Đồ vẫn không nói gì, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói ra:
- Là địch với lão tử còn muốn bàn chuyện mua bán, cút!
Đối với địch nhân của mình, Lý Thất Dạ căn bản không cho tình cảm, Lý Thất Dạ không có động thủ lấy đâu của hắn là đủ nhân từ rồi.
- Ngươi --
Trước mặt nhiều người như vậy bị Lý Thất Dạ quát tháo, sắc mặt Lâm Đạo Đông khó coi tới cực điểm.
Lúc này hắn tức giận run rẩy, nhưng mà không phát tính tình, đây là
bản thân hắn tự tìm nhục, nhưng mà đối với hắn mà nói, chén Vô Cấu Thủy
này quá hấp dẫn người, hắn biết rõ sẽ lâm vào kết cục như vậy, cũng nhịn không được mở miệng với Diệp Đồ.
Lý Thất Dạ không để ý tới Lâm Đạo Đồng, hắn nhìn qua Viêm Dương Long, lười biếng nói:
- Hiện tại ngươi có nên ăn bùn đất nơi đây sạch sẽ hay không?
Dưới cái nhìn của Lý Thất Dạ, Viêm Dương Long lui về phía sau một
bước, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, trong khoảng thời gian ngắn hắn
đâm lao phải theo lao.
Vừa rồi hắn nói quá tuyệt đường lui, hiện tại Lý Thất Dạ thật sự dẫn
ra Vô Cấu Thủy, nhưng mà bảo hắn ở trước mặt bao người ăn sạch bùn đất
quanh giếng thần, hắn làm không được.
Nếu như hắn thật sự ăn sạch bùn đất ở đây, như vậy về sau hắn không
cần lăn lộn nữa, đây là mất hết mặt mũi của hắn, mất hết mặt mũi của sư
phụ Thái Dương Vương của hắn, cũng làm mất mặt Thái Dương Tông.
- Như thế nào, dám khoe khoang khoác lác không dám đi làm sao?
Lý Thất Dạ lười biếng nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi là vận khí rất tốt, đạt được Vô Cấu Thủy, đây là một kỳ tích...
Viêm Dương Long không muốn đi ăn bùn đất, hắn tìm lý do.
- Nam tử hán nói được làm được, nhanh đi gặm bùn đi!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn nói ra.
Lúc này người bốn phía cũng ngừng thở, không có người nào nguyện ý đi nhảy vào vũng nước đục này, chỉ đứng ngoài quan sát.
- Tiểu tử, ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Sắc mặt Viêm Dương Long đỏ lenಿ? Vấ mới nghẹn ra một câu như vậy, lớn tiếng nói:
- Ngươi có tâm nhục nhã Thái Dương Tông, có chủ tâm nhục nhã sư phụ Thái Dương Vương của ta...