- Công tử, kỳ thật, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, bởi vì động tĩnh
hơi lớn, đệ tử Động Đình hồ sợ ta xảy ra sơ suất gì, cho nên tới hỏi
thăm mà thôi, bọn họ cũng không có làm khó ta, thật!
Trong mắt
Trương Bách Đồ, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải là người tốt tính, một
lời bất hòa chính là giết người, thậm chí hắn còn là loại người tới bao
nhiêu người thì giết bao nhiêu người, cho nên hắn sợ Lý Thất Dạ hiểu
lầm, vạn nhất Lý Thất Dạ đại khai sát giới, chém đệ tử Động Đình hồ thì
nội tâm của hắn sẽ không yên.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ một chút, sau đó mới dời ánh mắt, tiếp tục nhìn qua cự long sơn mạch xa xa.
Thấy Lý Thất Dạ không hỏi tới, Trương Bách Đồ lúc này mới buông lỏng một
hơi. Thử nghĩ một chút, trước Bách Thánh Đường phủ lên trăm thi thể, đệ
tử Động Đình hồ có bị sợ hãi hay không?
Đương nhiên, Trương Bách Đồ cũng không hy vọng đệ tử Động Đình hồ đến trêu chọc Lý Thất Dạ, nếu không đây là tự tìm đường chết.
- Công, công tử, ta, chúng ta đi đâu?
Qua một hồi lâu, Trương Bách Đồ lúc này mới lớn gan thấp giọng hỏi thă,.
Sau một lát, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nói ra:
- Đi thành Thải Hồng, tìm ít đồ cho ngươi, có nhiều thứ chuẩn bị cho tốt, hủy đạo cơ của ngươi, làm lại từ đầu!
- Hủy diệt đạo cơ?
Nghe được nói như vậy, Trương Bách Đồ cũng ngây ngốc, mặc dù nói đạo cơ của
hắn rất cạn, nhưng mà đây cũng là hắn dùng vài chục năm mà tu luyện ra,
đột nhiên sắp bị phá huỷ, hắn cũng có chút không chịu được.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn hắn một cái, nói ra:
- Ngươi còn có cái gì mà sợ mất đi, ta không có ý làm thấp ngươi, nhưng
đạo cơ của ngươi, có cũng được mà không có cũng không sao, hủy diệt làm
lại từ đầu, đây là phá rồi mới lập.
Trương Bách Đồ trầm mặc một
chút, hắn không thừa nhận cũng không được, đạo cơ của hắn quá cạn, đúng
là có thể nói có cũng được mà không có cũng không sao.
- Nhưng, nhưng tuổi ta không nhỏ, có thể chịu đựng được sao?
Trương Bách Đồ cũng lo lắng nói ra. Tuổi của hắn thật không nhỏ, đến tuổi của
hắn mà hủy đạo cơ, rất dễ dàng huyết khí suy kiệt, đi đời nhà ma.
- Yên tâm đi, có ta ở đây, muốn chết cũng khó khăn.
Lý Thất Dạ thuận miệng nói ra.
- Vậy theo công tử làm đi!
Trương Bách Đồ do dự một chút, cuối cùng nhất vẫn quyết định làm. Trong lòng
hắn xem ra, Lý Thất Dạ cũng không cần phải hại hắn, nếu như Lý Thất Dạ
thật muốn hại hắn, một đầu ngón tay là có thể giải quyết hắn, không cần
phí sức như thế đâu.
Lý Thất Dạ chỉ gật gật đầu, vẫn nhìn qua cự long sơn mạch xa xôi, thật lâu trầm mặc không nói.
Cự long sơn mạch, nó giống như cự long nằm giữa biển khơi bao la, kéo dài
nghìn vạn dặm, nhưng mà cả đầu cự long sơn mạch bị sương mù bao phủ,
giống như cự long trong sương mù, càng khiến cho cự long sơn mạch này
cực kỳ thần bí.
Nhìn qua cự long sơn mạch ở xa xa, nhìn qua cự
long sơn mạch bị sương mù mông lung bao phủ, bất tri bất giác, ánh mắt
Lý Thất Dạ cũng trở nên mông lung.
Cũng không phải ánh mắt Lý Thất Dạ mông lung nhìn cự long sơn mạch, mà là cự long sơn mạch mông lung trong mắt Lý Thất Dạ..
Trong mông lung đó, Lý Thất Dạ thất thần, thật lâu khó phục hồi tinh thần
lại. Nhìn qua cự long sơn mạch, một ít ký ức phủ đầy bụi hiện ra, có một ít chuyện cũ Lý Thất Dạ không muốn đi nhớ lại.
Nhìn qua sương mù mông lung, trái tim Lý Thất Dạ nhảy lên, giống như có đồ vật gì đó bóp trái tim của hắn.
Trương Bách Đồ lẳng lặng ngồi tại chỗ, thấy Lý Thất Dạ nhìn qua cự long sơn mạch thất thần thật lâu, hắn không nói gì.
- Công tử!
Qua thật lâu, Trương Bách Đồ nhìn thấy thần thái Lý Thất Dạ trở nên hết sức kỳ quái, hắn cũng lo lắng, nhẹ nhàng kêu một tiếng, thấp giọng nói:
- Công tử, ngươi không sao chớ.
Lý Thất Dạ bị kinh động, phục hồi tinh thần lại, trong lòng thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:
- Không có việc gì, chỉ là cự long sơn mạch thật sự quá mê
người, có nhiều thứ làm cho người ta vĩnh viễn khó quên được.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Trương Bách Đồ hiểu sai ý, hắn gãi gãi đầu, nói ra:
- Cự long sơn mạch vẫn luôn hấp dẫn như vậy, nó quá thần bí, thần bí đến
mức làm cho bất cứ kẻ nào cũng hiếu kỳ, làm cho bất luận kẻ nào cũng
muốn đi tìm tòi, làm cho rất nhiều người đều muốn biết trong cự long sơn mạch có thật sự có Cự Long quốc hay không...
- Nhưng mà cho tới
nay vẫn không ai làm được. Truyền thuyết, trừ phi là người được Cự Long
quốc cho phép, nếu không người ngoài không cách nào tìm hiểu cự long sơn mạch. Nghe người ta nói, cho tới nay vẫn có người nếm thử đi vào cự
long sơn mạch. Nhưng không có nghe được có người thành công qua. Công tử không phải là muốn tiến vào cự long sơn mạch xem xét chứ?
Trương Bách Đồ ngộ nhận Lý Thất Dạ là muốn tiến cự long sơn mạch, đương nhiên Lý Thất Dạ đang suy nghĩ chuyện khác.
- Có lẽ!
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, sau đó hắn nói:
- Giản gia hiện tại như thế nào?
- Công tử nói là Giản gia thành Thải Hồng sao?
Trương Bách Đồ tuy là tiểu nhân vật, nhưng mà, Bách Thánh Đường vẫn nằm gần cự long sơn mạch, đối với chuyện của thành Thải Hồng thì hắn biết không
ít.
- Đúng!
Lý Thất Dạ gật đầu. Tâm tư tản mạn, có chút không yên lòng.
- Giản gia thành Thải Hồng, bọn họ vẫn rất tốt, tất cả mọi người nói Giản gia là đệ nhất thế gia ở thành Thải Hồng.
Trương Bách Đồ nói những gì mình biết cho Lý Thất Dạ nghe, nói ra:
- Nghe nói Giản gia có quan hệ rất thân cận với Nhân tộc, cũng có người
nói, Giản gia cùng Cự Long quốc có rất quan hệ rất thân cận. Cho tới nay tất cả mọi người nói Giản gia rất ít nổi danh, mọi người chỉ biết Giản
gia rất cường đại. Gia chủ Giản gia đã sống vài ngàn năm, nhưng mà vẫn
long tinh hổ mãnh.
Nghe nói như vậy, Lý Thất Dạ không đếm xỉa tới ứng một tiếng. Trong lòng của hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiểu tử
Giản gia vẫn còn sống a, đáng tiếc, hắn không muốn đối mặt...
Lý
Thất Dạ lâm vào trầm tư thật lâu, có nhiều thứ hắn không muốn nhớ lại,
trên thực tế đối với chính mình mà nói, hắn cũng không phải thập phần
nguyện ý quay trở lại Thiên Linh Giới. Tại Thiên Linh Giới, có nhiều thứ hắn không muốn đi nhớ lại, hắn hy vọng tất cả nên trôi qua đi.
Thời điểm Lý Thất Dạ trầm mặc thật lâu, bên ngoài khách sạn có một cô gái,
cô gái này ăn mặc xiêm y màu xanh bó chặt, dáng người có lồi có lõm,
thần thái lạnh lẽo kiên quyết, cô gái này đúng là Hồng Ngọc Kiều mà Lý
Thất Dạ gặp tại Động Đình hồ một lần.
Vừa nhìn thấy Hồng Ngọc
Kiều, Trương Bách Đồ cũng biến sắc, mà Hồng Ngọc Kiều nhìn thấy Trương
Bách Đồ thì đi thẳng tới, đi tới bên người Trương Bách Đồ, Hồng Ngọc
Kiều cúc, ôm quyền, nói ra:
- Trương sư huynh, đã nhiều ngày không gặp.
Mặc dù nói Trương Bách Đồ không phải đệ tử Động Đình hồ, nhưng mà từ bối
phận tổ tiên mà nói, Hồng Ngọc Kiều vẫn phải gọi Trương Bách Đồ một
tiếng sư huynh.