Đế Bá

Thải Hồng Ngư. (2)


trước sau

- Các ngươi muốn đi hay không? Không đi thì tránh qua một bên, đừng cản trở người đứng sau.

Lão giả thập phần không khách khí, phất tay đuổi khách nhân như đuổi ruồi.

- Chúng ta lên, chúng ta lên.

Đồng bạn của tên thanh niên kia đặt tinh bích lên tay lão giả, vội vàng nói ra, hoàn toàn không có ý chậm trễ.

Lão giả thổi một trạm gác một cái, chỉ nghe tiếng nước chảy vang lên, trong nước có hai con Thải Hồng Ngư nhảy lên, hắn phất tay với hai thanh niên, nói:

- Đi thôi đi thôi.

Cái gọi là cửa ra vào thật ra là một cái giếng lớn, cái giếng lớn này nhìn không thấy đáy, cũng không biết miệng giếng sâu bao nhiêu.

Mà Thải Hồng Ngư nhìn qua giống như con cá vàng, nhưng mà nó khác cá vàng bình thường, Thải Hồng Ngư có đuôi bảy màu.

Hai thanh niên vội vàng ngồi lên Thải Hồng Ngư, chỉ nghe "Ba" một tiếng, hai con Thải Hồng Ngư phun bọt khí, Thải Hồng Ngư bơi vào bọt khí và biến mất không thấy, bọn họ đã đi thành Thải Hồng thành Thính Long.

- Vị kế tiếp.

Lão giả nói ra.

Lúc này một người đi lên, vội vàng nói:

- Ta muốn đi thành Thính Long.

Lão giả nhìn hắn một chút, nói:

- Ba miếng tráng thọ tinh bích.

Người này không nói hai lời, lập tức giao nộp tinh bích, lão giả gọi ra một đầu Thải Hồng Ngư đưa hắn đi.

Liên tục có tu sĩ đi thành Thải Hồng, nhưng mà lão giả này thu phí hoàn toàn là không có tiêu chuẩn, hắn muốn nhận bao nhiêu thì thu bao nhiêu, mà về người muốn đi thành Thải Hồng thì ngoan ngoãn giao nộp tinh bích ra.

Mặc dù nói, lão giả này thu phí hoàn toàn là không có tiêu chuẩn, nhưng không người nào dám nháo sự, nghe nói đã từng có người động thủ với người thành Thải Hồng, về sau người này bị thành Thải Hồng ném rất xa, hắn bay mấy trăm năm mới trở về nhà của mình.

Một hồi lâu sau, rốt cục đến phiên thuyền lớn của Thượng Quan Phi Yến, đứng trên đầu thuyền, Thượng Quan Phi Yến mở miệng nói ra:

- Cả con thuyền này đi thành Thính Long.

- Một chiếc thuyền nha?

Lão giả nhìn thuyền lớn, đếm ngón tay nói ra:

- Thuyền lớn như thế cần một trăm đầu Thải Hồng Ngư, mỗi đầu Thải Hồng Ngư còn tăng thêm phí vất vả, thuyền lớn như thế vào thành còn phải thu phí vào thành, phí thuyền dừng lại, phí che chắn...

Lão giả đếm ra một đống lớn, cuối cùng công phu sư tử ngoạm nói ra:

- Thu ngươi ba vạn phổ thế Đại Hiền tinh bích.

Nghe lão giả nói như thế, rất nhiều người xanh mặt cứng lưỡi, ba vạn miếng phổ thế Đại Hiền tinh bích, đây quả thực chính là công phu sư tử ngoạm, bao nhiêu người cả đời cũng không kiếm được con số này, cho dù là đại môn phái cũng chưa chắc nguyện ý xuất nhiều như thế để vào thành.

Nhưng mà Thượng Quan Phi Yến xuất thân từ Hải Loa Hào, có thể nói tài đại khí thô, nàng không nháy mắt một cái, thoáng cái đã giao ba vạn miếng phổ thế Đại Hiền tinh bích giao cho lão giả.

Lão giả huýt sáo, một trăm con Thải Hồng Ngư xuất hiện, phân phó nói:

- Đi!

Một trăm đầu Thải Hồng Ngư lập tức lôi kéo thuyền lớn bay đi, nhìn thấy một trăm Thải Hồng Ngư phun bong bóng lớn, tràng diện này thập phần đồ sộ.

Một hồi lâu sau, rốt cục đến phiên Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ, Trương Bách Đồ đi theo Lý Thất Dạ, hắn cũng không biết phải đi đâu.

- Thành Thính Long.

Lý Thất Dạ nhìn qua lão giả, bộ dáng tươi cười.

- Ngươi nha, miễn phí.

Lão giả nhìn qua Trương Bách Đồ, sau đó lại nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:

- Ngươi nha, ba mươi Đại Hiền tinh bích.

- Ta, chúng ta là đồng bạn.

Vừa nghe lão giả muốn thu Lý Thất Dạ mươi mươi miếng Đại Hiền tinh bích, Trương Bách Đồ cũng sốt ruột thay Lý Thất Dạ. Trong mắt Trương Bách Đồ xem ra, ba mươi miếng Đại Hiền tinh bích quả thật là con số to lớn! Hắn cả đời cũng chưa kiếm được nhiều tinh bích như vậy.

- Ba mươi Đại Hiền tinh bích.

Nhưng mà lão giả liền mí mắt đều không nhảy một cái, hình như không có nghe được Trương Bách Đồ nói.

Lý Thất Dạ cười một tiếng, không có nói cáigif, giao một túi đen cho lão giả, lão giả cũng không nhìn nhiều, thu vào trong ngực, sau đó huýt sáo, kêu hai con Thải Hồng Ngư ra.

Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ hai người nhảy lên lưng Thải Hồng Ngư, Thải Hồng Ngư thổi bong bóng bay đi, sau đó trong nháy mắt, hai người tính cả Thải Hồng
Ngư đều biến mất.

Lúc Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ hai người nhìn thấy rõ ràng, bọn họ đã đứng ở cổ thành to lớn, đây chính là nơi bọn họ phải tới -- thành Thính Long.

Thành Thính Long, đây cũng là trạm thứ nhất của thành Thải Hồng. Trên thực tế thành Thải Hồng chỉ là tên gọi chung mà thôi, cũng không phải nói thành Thải Hồng cũng chỉ có một tòa thành trì, nó chỉ là tên gọi chung cho tất cả.

Vì sao tất cả mọi người gọi chúng là thành Thải Hồng, có người cho rằng đó là vì muốn đi tất cả thành trì này cần Thải Hồng Ngư thổi bong bóng mới có thể đi lên, cho nên bị người ta gọi chung là thành Thải Hồng.

Thành Thính Long là trạm đầu tiên của thành Thải Hồng, đồn đãi nói thành Thính Long lấy theo tên của Thính Long Cốc, có phải hay không thì không biết được.

Thành Thính Long rất cực lớn, nếu như ngươi đứng trên tường thành nhìn ra ngoài, ngươi sẽ nhìn thấy từng đám mây trắng, cả tòa thành Thính Long này giống như ở trên trời nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là vô cùng vô tận, căn bản không thấy đáy.

Cho dù ngươi đang ở thành Thính Long, ngươi cũng không biết thành Thính Long ở nơi nào, trên thực tế, cho tới nay rất nhiều người hiếu kỳ vị trí cụ thể của thành Thính Long là ở đâu. Cho tới nay cũng có người nghiên cứu thảo luận vấn đề này, nhưng tất cả không có đáp án.

Nghe nói có người từng dò xét thành Thính Long ở nơi nào, từ trên tường thành nhảy xuống, sau khi nhảy xuống thì chưa từng trở về, cho nên cảnh này khiến người đời sau không ai dám nhảy xuống nửa, trừ phi là chán sống.

Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ hai người nhảy ra khỏi người Thải Hồng Ngư, Thải Hồng Ngư vẫy đuôi rời khỏi.

Lý Thất Dạ mang theo Trương Bách Đồ đi thẳng tới thành Thính Long Thải Hồng Hiên, vào Thải Hồng Hiên, hắn bao một tiểu viện.

Thải Hồng Hiên, chính là khách sạn lớn nhất thành Thính Long, nghe nói cũng là khách sạn duy nhất trong thành Thính Long, trên thực tế Thải Hồng Hiên là khách sạn duy nhất của thành Thải Hồng, bất luận là thành Thính Long hay tại thành Long Tỉnh, tại những thành trì của thành Thải Hồng cũng chỉ có khách sạn duy nhất là Thải Hồng Hiên.

Vì cái gì thành Thải Hồng chỉ có một khách sạn của Thải Hồng Hiên, ngoại nhân không được biết, có người nói, Thải Hồng Hiên là sản nghiệp của thành Thải Hồng, không cho ngoại nhân nhúng chàm vào, cũng có người nói, lão bản sau lưng Thải Hồng Hiên chính là Giản gia, mà Giản gia có quan hệ cực kỳ sâu xa với thành Thải Hồng.

Về phần nội tình như thế nào, ngoại nhân không được biết, tóm lại Thải Hồng Hiên là khách sạn duy nhất trong thành Thải Hồng nhưng lại không phải có giá trên trời.

Cứ việc nói Thải Hồng Hiên là khách sạn duy nhất trong tất cả thành trì của thành Thải Hồng, nhưng mà Thải Hồng Hiên giá cả vừa phải, hơn nữa có thể tiếp đãi trên vạn khách nhân, cho nên khách từ bên ngoài tới Thải Hồng Hiên cũng không có dị nghị gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện