- Thời gian trôi qua rất lâu rồi, nên đi qua, ta đã để nó qua đi, chuyện năm đó, ta đã là buông xuôi.
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời xanh biếc, nhàn nhạt cười, nói rằng:
- Nhưng, Hồng Thiên nha đầu kia, nhưng vẫn không tiêu tan, nàng chính là không thừa nhận sai lầm năm đó, vẫn không chịu cúi đầu. Ta sống lâu như vậy, đúng cùng sai, đối với ta mà nói, đều không quan trọng, lại nói,
ngươi cũng tốt, nàng cũng tốt, năm đó cũng là vì ta.
Thiên địa, vẫn là vắng vẻ, thiên địa, vẫn là không tiếng động, không ai có thể cùng Lý Thất Dạ nói.
- Năm tháng, quá xa vời, người có thể chân chính hiểu ta, biết lòng ta nghĩ, biết ta mong muốn, lác đác không có mấy.
Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ không khỏi buồn vô cớ thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc, ngươi lại mong muốn một nhân sinh bình thường.
- Có lẽ, vô tận trí tuệ cho ngươi nhìn hết thế gian phồn hoa, có lẽ, đối với ngươi mà nói, bình thường mới là trân quý nhất, đã trải qua sự tình đau khổ nhất trong đời người, điều này có lẽ mới là hạnh phúc bình
thường ngươi theo đuổi đi, hi vọng có được một gia đình ấm áp.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
- Đáng tiếc, ta nhất định là một người đi xa, ngươi không giữ được ta,
ta cũng không thể miễn cưỡng ngươi, cho ngươi đuổi theo bước tiến của
ta, vẫn vĩnh viễn chinh chiến, vĩnh viễn lặp lại, vĩnh viễn sát phạt!
Nói đến đây, Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài nói rằng.
Một mộ một người, toàn bộ thiên địa rất vắng vẻ, gió nhẹ nhẹ nhàng mà
thổi lất phất, như ngọc thủ ôn nhu đang vuốt ve mỗi một tấc da thịt, ở
trong mát lạnh mang theo tình cảm ấm áp, khiến người ta có cảm giác buồn ngủ nặng nề.
Lý Thất Dạ nằm ở đây, thấp giọng lẩm bẩm thân mật, từng câu nói ra, cả
người hắn không biết là đang thả lỏng hay là buông bỏ hết thảy gánh
nặng.
- Cho tới nay, ta không muốn trở về đây, không phải là bởi vì ta khó quên đi chuyện năm đó, chuyện năm đó, đã qua.
Lý Thất Dạ nằm ở nơi đó, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, nói rằng:
- Mỗi khi đi tới Thải Hồng thành, ta sẽ không khỏi nhớ tới câu nói kia
của ngươi, những lời này của ngươi, khiến không ai có thể tiêu tan.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở thật dài một cái, không khỏi lâm vào trầm mặc thật lâu, trong lòng của hắn tràn đầy bất đắc dĩ.
Qua một lát lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bia một một cái, nhẹ nhàng mà nói rằng:
- Lúc này đây ta đã trở về, là muốn cáo biệt với ngươi. Ta lần này vừa đi, tràn đầy không biết.
- Ở cửu thiên chi địa, chư thiên Thần Ma, chúng đế chư thần, ta không để ở trong lòng, coi như là đám lão đầu Thiển gia, ta cũng không để ở
trong lòng, sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ đem bọn họ toàn bộ đẩy ngã
xuống. Bất kể là ai, dám cản đường ta nói, ta đều sẽ đem bọn họ toàn bộ
tàn sát, thậm chí tiêu diệt toàn bộ chủng tộc của hắn!
Lý Thất Dạ nói, không khỏi nhìn bầu trời xa xôi.
Hắn không khỏi nhẹ nhàng chậm rãi nói rằng:
- Ta duy nhất coi là một trận chiến cả đời chính là tại tận cùng của thế giới kia. Một trận chiến này, kết cục không có ai biết, hoặc giả, thời
đại là của ta mãi mãi vĩnh tồn, có lẽ, hết thảy đều sẽ hủy diệt. Bước
này, cuối cùng cần phải có người có thể đi ra. Mặc kệ kết cục cuối cùng
ra sao, ta cũng sẽ không dừng bước, ta cũng sẽ không ngừng lại, ta cũng
sẽ không thỏa hiệp!
- Năm đó ngươi nói với ta, thiên địa quá xa vời. Làm một con kiến trong thiên địa, cũng không có cái gì không tốt.
Lý Thất Dạ không khỏi có chút thương cảm địa nói rằng:
- Nhưng, ta sẽ không đi làm kiến hôi. Ta cũng không cam lòng đi làm kiến hôi! Năm đó tiên ma động cũng tốt, tương lai tận cùng thế giới cũng
tốt. Chỉ sợ là tương lai có xa xôi đi nữa, ta đều sẽ đi thẳng xuống phía dưới!
- Tựa như năm đó ngươi hỏi ta có nguyện ý lưu lại hay không, đáp án của ta, vĩnh viễn đều là không!
Lý Thất Dạ nói, đang nhìn bầu trời, ánh mắt chính là kiên định như vậy, nói rằng:
- Mặc kệ tương lai ra sao, ta cũng sẽ không dừng lại bước tiến! Năm
tháng trôi qua. Từng có người tháo toàn thân xương khớp của ta, từng có
người để ta nhận hết cực khổ, từng có người phong trụ thiên địa của ta,
từng có người cười nhạo ta thóa mạ ta...
- Năm tháng trôi qua, cũng có rất nhiều người yêu ta, người ta yêu,
người trung với ta... Bọn họ đều chậm rãi tiêu thất ở trong dòng sông
thời gian dài dặc... Thế nhưng, đối với địch nhân cũng tốt, đối với bằng hữu cũng tốt, coi như là đối với vợ! Ta cũng sẽ không dừng lại bước
chân. Ta nhất định sẽ đi thẳng xuống phía dưới, nhất định sẽ đi tới tận
cùng thế giới. Thế gian này, hoặc là vĩnh tồn. Hoặc là sẽ hôi phi yên
diệt, đối với ta mà nói, cũng chỉ có hai loại kết quả!
- Do đó, năm đó ngươi nói, ta vì sao không phóng túng chính mình, làm
một phàm nhân, bình an, mỹ mãn. Ngày hôm nay ta lại một lần nữa trả lời
ngươi, trong vấn đề này. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thỏa hiệp, bất luận
là đối với ai!
Lý Thất Dạ nói đến đây. Hắn không khỏi hơi bị trầm mặc.
Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ lại nhìn bia mộ một cái. Nói rằng:
- Lúc này đây, có lẽ sẽ là ta ngươi vĩnh biệt, về phần Hồng Thiên, hết
thảy đều tùy nàng đi thôi, ta không trách nàng, nếu như nàng trách ta,
ta cũng không có biện pháp.
Lý Thất Dạ nằm ở trên cỏ, qua hồi lâu sau, hắn đứng lên, nhẹ nhàng mà hôn lên bia mộ một cái, ôn nhu nói rằng:
- Vĩnh biệt, Văn Tâm, người lý giải ta nhất, người biết khát vọng của ta nhất.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhìn bia một một cái thật lâu, xoay người rời khỏi, không quay đầu lại nữa.
Giản Văn Tâm, đây là một cái cái tên vĩnh viễn lưu ở trong lòng hắn, một dấu vết khó mà xóa đi được.
Ở thời đại xa xôi đó, Hồng Thiên nữ đế còn không có trở thành nữ đế, ở
thời đại kia, đã từng là vô cùng rực rỡ, đã từng là sản sinh ra rất
nhiều thiên tài kinh tài tuyệt diễm, sinh ra rất nhiều nhân vật tuyệt
thế vô cùng.
Ở thời đại kia, có ba nữ tử từng là kinh tuyệt cả một thời đại, chính là rất nhiều nam tử so với các nàng, đều là buồn bã thất sắc.
Ở thời đại kia, Hồng Thiên nữ đế còn không có thành nữ đế, ở thời đại rực rỡ như vậy có một câu nói lưu truyền rộng rãi.
- Mệnh Bạc Thiết Kiên" Hồng Thiên, "Trí Tuệ Như Hải" Giản Văn Tâm, "Thiên Tư Như Tiên" Mộc Nguyệt Ly!
Ở thời đại kia, Hồng Thiên nữ đế là một nữ hài tư chất cũng không đặc
biệt xuất chúng, thế nhưng, tại đại thế vô cùng rực rỡ này, nàng lại có
chí hướng cao xa, do đó, khi nàng vừa mới xuất đạo, rất nhiều người cười nhạo nàng là "Tâm cao như trời, mệnh bạc như giấy".
Làm Âm Nha Lý Thất Dạ, ngày đầu tiên quen biết nữ hài có ánh mắt kiên
định này, câu đầu tiên hắn hỏi nàng, cũng không phải huyền ảo công pháp, mà là một câu để cho nàng mãi mãi ghi nhớ trong lòng-- chim yến nào
biết chí của thiên nga!
Chính là một câu nói như vậy, để tiểu cô nương này suốt đời khắc trong
tâm khảm, sau này, nàng đổi tên là Hồng Thiên, đến cuối cùng, một cái
tên chiếu rọi muôn đời, uy hiếp chúng thần chư đế -- Hồng Thiên nữ đế!
Tâm cao so với trời, mệnh bạc như giấy, tại thời đại xán lạn này, khi
vẫn còn là tiểu cô nương Hồng Thiên nữ đế đích thật là không dễ dàng,
cùng với vô số thiên tài khi xuất, tư chất của nàng là không đáng để
nói, cũng không đáng để nhắc tới.
Thế nhưng, cứ như vậy ở dưới đại thế rực rỡ, tiểu cô nương này lập chí
bao trùm cửu thiên, trấn áp chúng thần chư đế! Mộng tưởng không thiết
thực như thế, nhận hết vô số người cười nhạo, trải qua vô số đau khổ.
Ở trong dòng chảy dài của cuộc sống, nàng đã thất bại qua, nàng đã khóc, nàng đã chảy qua lệ, cũng chảy qua máu, nhưng, nàng nhưng vẫn kiên định đi xuống, ở dưới một Âm Nha làm bàn, nàng đi được cực xa.
Trong lúc
Hồng Thiên nữ đế còn sống, không có ít thất bại qua, trong đó
nàng từng ở trong tay Giản Văn Tâm không chỉ thất bại qua một lần.
Giản Văn Tâm là một nữ tử tràn đầy trí tuệ, nàng từ lúc còn rất nhỏ đã
cùng Âm Nha có nguồn gốc sâu đậm, sau này nàng xuất đạo, vấn đỉnh thiên
mệnh, trở thành một trong những kẻ địch mạnh nhất của Hồng Thiên nữ đế.
Trí tuệ như biển, bày mưu nghĩ kế, tính toán không bỏ sót, có thể nói,
Hồng Thiên nữ đế đã từng ở trong tay nàng ăn hết thiệt thòi này đến thất bại khác.
Thế nhưng, đi tới cuối cùng, nàng trời sinh bất phàm lại tình nguyện
bình thường, thân thế của nàng khiến cho nàng bỏ qua truy đuổi đối với
thiên mệnh, cuối cùng, nàng lưu bên cạnh Âm Nha, ở phía sau màn vì Âm
Nha mưu tính hết thảy.
Có thể nói, ở thời đại kia, Hồng Thiên nữ đế quét ngang cửu thiên thập
địa, đánh đâu thắng đó; vô địch không gì cản nổi, phía sau màn Giản Văn
Tâm có thể nói là có công lao thật lớn.
Nàng trời sinh bất phàm nhưng lại đeo đuổi bình thường, nàng muốn ở lại thế gian, sống đến tận cùng sinh mạng.
Thế nhưng, nàng trì chung bất phàm, bởi vì nàng có trí tuệ vô tận. Sau
này khi Hồng Thiên nữ đế trở thành một đại tiên đế vô địch, đem sự kiện
kia nàng đã từng hỏi qua Giản Văn Tâm.
Vào lúc đó, Giản Văn Tâm cùng với Hồng Thiên nữ đế chung một lòng, nàng
vận dụng trí tuệ vô cùng vì Hồng Thiên nữ đế nghĩ ra từng phương án một, cuối cùng nàng làm ra một phương án tuyệt đối để Hồng Thiên nữ đế đến
chấp hành.
Chính là bởi vì chuyện này, dẫn đến Lý Thất Dạ làm Âm Nha cùng với Hồng
Thiên nữ đế xích mích. Ở trong sinh mệnh của Hồng Thiên nữ đế, không có
gì so với Âm Nha quan trọng hơn. Tại thế gian, một đường chỉ có hắn cười cùng với nàng, chỉ có hắn khóc cùng với nàng, bất luận thế đạo có bao
nhiêu kiên gian, ở bên cành nàng đều có bóng dáng của hắn!
Hồng Thiên nữ đế vẫn luôn quật cường, ở trước mặt của hắn chưa bao giờ
quật cường, thế nhưng, lúc này đây lại vô cùng quật cường, cuối cùng hai người xích mích, từ nay về sau mỗi người đi một ngả.
Mà Giản Văn Tâm bởi vì suy tính thiên địa huyền ảo, nhìn trộm vô tận
thiên cơ, tổn hao tâm huyết quá độ, cuối cùng hấp hối, mặc dù là như
vậy, nàng không muốn trường tồn hậu thế, chỉ hy vọng một khắc cuối cùng
của sinh mệnh có Âm Nha ở bên, bình bình đạm đạm, thường thường phàm
phàm.
Giản Văn Tâm sau khi mất đi, Lý Thất Dạ đem nàng chôn ở địa phương xinh
đẹp nhất này, cuối cùng, hắn rời khỏi, đi được cực xa, tiến nhập ngủ
say.
Từ đó về sau, Lý Thất Dạ đã không có bước vào Giản gia nữa, đây cũng
không phải bởi hắn vì chuyện đó mà trách Giản Văn Tâm, mà là bởi vì mỗi
lần trở về, hắn đều sẽ nhớ tới câu nói kia của Giản Văn Tâm.
Nữ nhân hiểu hắn nhất, biết được suy nghĩ trong lòng hắn nhất này, câu nói kia của nàng để hắn khó mà nguôi ngoai.
Đời này, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng đã trở về, về tới trước mộ của Giản
Văn Tâm, vấn an nữ tử trí tuệ như biển này, có lẽ, đây sẽ trở thành lần
vĩnh biệt giữa bọn hắn.
Từ trong mộ địa của Giản Văn Tâm đi ra, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, bất kể như thế nào, bao nhiêu năm trôi
qua, lại một lần nữa trở về, hắn ở trong lòng không khỏi thở dài một
hơi, bất kể có phải là vĩnh biệt hay không, chí ít hắn tới làm một lần
cáo biệt sau cùng.
Canh giữ ở bên ngoài cổ viện Giản Tiểu Thiết vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ từ cổ trong viện đi ra, hắn thoáng cái đứng lên, nhìn Lý Thất Dạ, Giản
Tiểu Thiết cũng không dám thập phần tin tưởng hai mắt của mình, hắn há
mồm muốn nói, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Bởi vì hắn nghe nói qua một truyền thuyết của Giản gia, nhưng, hắn vẫn
không biết là thật hay giả, ngày hôm nay thấy Lý Thất Dạ từ cổ trong
viện đi tới, hắn cảm giác mình giống như là thấy quỷ vậy.
- Có chuyện gì sao?
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn Giản Tiểu Thiết một cái, chậm rãi nói rằng.
Giản Tiểu Thiết giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, vội vã nói rằng:
- Lý huynh, đã xảy ra chuyện, Hồng cô nương và Trương đạo hữu bị Thượng Quan Phi Yến bắt được."
- Ta không phải phân phó ngươi chiếu cố tốt bọn họ sao?
Lý Thất Dạ không khỏi nhíu mày một cái, nói rằng.
Giản Tiểu Thiết cười khổ một tiếng, nói rằng:
- Lý huynh, hiện tại Thượng Quan Phi Yến nàng đang bắt điên cuồng bão
nổi, nhất định phải tìm ngươi, không tìm được ngươi, nàng liền bắt đi
Hồng cô nương và Trương đạo hữu, ta, ta chỉ có thể tận nỗ lực lớn nhất,
không để cho nàng có thể gây thương hại tới Hồng cô nương và Trương đạo
hữu chút nào.
- Thượng Quan Phi Yến đã nói, chỉ cần Lý huynh đi gặp nàng, nàng liền thả Trương đạo hữu và Hồng cô nương.
Nói đến đây, Giản Tiểu Thiết cũng có chút xấu hổ, nói rằng:
- Việc này ta đã xin chỉ thị lão tổ tông, nếu như Thượng Quan Phi Yến
không thả Trương đạo hữu và Hồng cô nương, lão tổ tông sẽ cưỡng chế để
cho nàng thả người.
Thì ra Lý Thất Dạ giết Thượng Quan Phi Long, làm tỷ tỷ Thượng Quan Phi
Yến nhất thời nổ tung, muốn chém giết Lý Thất Dạ, để tế đệ đệ nàng trên
trời có linh thiêng.
Ngay khi Thượng Quan Phi Yến chạy tới, Lý Thất Dạ không ở đây, Thượng
Quan Phi Yến đem lửa giận trút lên người của Động Đình hồ đệ tử, bất
quá, may là có Giản Tiểu Thiết ngăn cản.
Mặc dù là như vậy, Thượng Quan Phi Yến vẫn như cũ không cam lòng, bắt đi Hồng Ngọc Kiều và Trương Bách Đồ, tuyên bố yếu Lý Thất Dạ tới nhận lấy
cái chết, bằng không sẽ giết Hồng Ngọc Kiều và Trương Bách Đồ, để tế đệ
đệ của nàng.
Nghe được Giản Tiểu Thiết nói, Lý Thất Dạ hai mắt hàn quang lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Tới lúc cần nhuộm máu, chung quy vẫn phải nhuộm máu, sẽ thanh toàn các nàng đi.
Nói rồi xoay người rời đi.
Lý Thất Dạ mặc dù nói rất bình thản, thế nhưng, khi hai mắt của hắn hàn
quang lóe lên, coi như là Giản Tiểu Thiết cũng không khỏi run rẩy một
chút. Vào giờ khắc này, hắn cũng không nhịn được cảm giác đối mặt vói
mình là một vị tử thần, một vị tử thần có thể tùy ý lấy mạng người.