Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười.
Lão nhân cười cười, nhìn hoa viên vô số kỳ hoa, tự tại nói rằng:
- Bộ xương già này của ta, còn có thể lăn qua lăn lại ra vật gì được.
Điểm này ngươi con quạ đen cứ việc yên tâm, lại nói, bộ xương già này
của ta cũng không rời khỏi cự long sơn, lăn qua lăn lại thế nào cũng chỉ là chạy trên đường một chút, la hét buôn bán, lấy mấy việc khổ cực mà
thôi.
Lý Thất Dạ không khỏi cười cười, cũng nhìn kỳ hoa trong hoa viên, cũng
vẫn như cũ tự tại, loại cảm giác này thật sự là tốt. Đồng dạng cấp bậc
đối thoại, nhưng lại không phải là địch nhân, đây là chuyện tình thập
phần đáng quý.
- Ta vẫn cho rằng ngươi con này quạ đen sẽ vẫn làm một bước ám toán, ta
còn sẽ cho rằng ngươi sẽ tiếp tục trốn ở phía sau màn, mãi cho đến thiên địa hoang lão mới động thủ, thật không ngờ, ngươi lại ở trong đời này
bò ra.
Lão nhân nhìn kỳ hoa, không khỏi vừa cười vừa nói:
- Ngươi con quạ đen này có thể bỏ được tiên ma động vô thượng chi vật,
điều này thật sự khiến người kinh ngạc, ta còn tưởng rằng ngươi Âm Nha
này sẽ trở lại âm tiên ma động một phen, đem tiên ma động vật kia thu
vào tay đấy.
- Ta là loại người như vậy sao?
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, vừa cười vừa nói:
- Con người của ta vẫn luôn đều là ngay thẳng, loại tính toán này không có đánh qua.
- Ngay thẳng?
Lão nhân không khỏi nở nụ cười, nói rằng:
- Nếu như quạ đen đều nói ngay thẳng, như vậy trời xanh cũng sẽ cười đến rơi lệ.
Lý Thất Dạ không khỏi cười cười, cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là nói rằng:
- Từ sau khi ta thoát ly, tiên ma động tên kia cũng vẫn tính toán lấy
lại, lúc này đây bị hắn suy nghĩ ra một ít đạo môn, để tình huống của ta thập phần không ổn định. Tiểu hắc tử tính tình nóng nảy một chút, hắn
dưới cơn nóng giận đánh đi vào, hắn đây là đem mình đều quá giang.
Nói đến đây, hắn không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
- Tiểu tử này vẫn đem ngươi coi như phụ thân để đối đãi.
Lão nhân lạnh nhạt nói:
- Trừ nha đầu kia ra, không có gì để hắn coi trọng như vậy, hắn có thể không liều mạng sao?
Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói rằng: - Năm
xưa ta dẫn hắn đến Nhân hoàng giới, chỉ hy vọng hắn có một ngày như hùng ưng bay lượn trên chín tầng trời. Chỉ tiếc, có một vài thứ trong lòng
hắn không bỏ xuống được, tiếp tục ở lại Nhân hoàng giới khiến cho phát
sinh chuyện như vậy, đem mình đều đắp lên.
- Điều này cũng làm cho ngươi đánh mất cơ hội đoạt lấy âm tiên ma động,
ngươi không phải vẫn tính toán tiên ma động món đồ kia sao? Đáng tiếc,
ngươi lại thất thủ.
Lão nhân cười đứng lên.
- Ta là muốn món đồ kia không sai, chỉ bất quá, ta mong muốn thuận thuận lợi lợi mà thôi, cũng không phải nói vì món đồ này đem tính mạng của
rất nhiều người đều đáp đi vào, chỉ có thể nói là, chỉ thiếu chút nữa.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, cười một cái nói:
- Chỉ có thể nói, rất nhiều chuyện ở trong cũng đã quyết định.
- Hắc, như vậy cũng tốt, nếu không phải tiểu hắc tử đem ngươi cứu ra,
thực sự cho ngươi đạt được món vô thượng chi vật đó còn được, vậy đơn
giản chính là lão thiên gia cũng không có mắt. Ngươi đều chiếm được kiện vô thượng chi vật, còn để những người khác sống thế nào, ngay cả lão
tặc thiên cũng đều không muốn sống.
Lão đầu tử thoạt nhìn có chút hả hê vừa cười vừa nói.
- Đã qua cũng hãy để cho nó qua đi, vả lại sống lâu như vậy, ta đều chán sống.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nếu tiểu hắc tử đem ta cứu ra, vậy đơn giản thống thống khoái khoái
sống hết cuộc đời này, làm lớn một phen, nên chấm dứt cũng sẽ chấm dứt,
nên kết thúc cũng sẽ kết thúc, đi hết đời này, là sống hay là chết, ta
cũng không có quá nhiều vướng mắc.
- Đúng nha, sống lâu, cũng không khỏi có chút chán rồi.
Lão đầu tử cũng không khỏi cảm khái thở dài một cái, nhìn kỳ hoa trước mắt, lạnh nhạt nói.
- Ta xem ngươi sống được cũng không tệ lắm, ngủ một chút, chạy một chút, cuộc sống gia đình tạm ổn là thích ý và thoải mái cỡ nào.
Lý Thất Dạ không khỏi bật cười nói rằng.
Lão đầu tử không khỏi trừng mắt với Lý Thất Dạ một cái, nói rằng: - Lão
tặc thiên đem ta chơi đùa như vậy, ta còn có thể thế nào? Muốn chết
không chết được, muốn sống cũng chỉ có thể sống ở đây! Còn may tử tôn
chưa khiến cho lão đầu ta mất mặt, đem huyết thống truyền xuống, vậy
cũng là để ta không có bao nhiêu tiếc nuối.
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười một chút, nhìn lão nhân, nói rằng:
- Ngươi sẽ không có nghĩ tới, một lần nữa, vang dội đi tới, một mạch đến tận cùng thế giới
- Hắc, hắc, hắc, tử ô nha, không nên đem ta kéo xuống nước, đây là cuộc
chiến của ngươi, không phải cuộc chiến của ta. Hiện tại ta chỉ là một
lão đầu tử cực kỳ bình thường.
Lão nhân hắc hắc cười, nói rằng:
- Ta cũng chính là trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn, chạy nhảy một
chút, đun nước pha trà, thỉnh thoảng đánh mấy tiểu hầu tử không nghe lời một chút, cuộc sống như thế, lão đầu ta đây đã là thập phần thỏa mãn.
- Ta còn thật sự không nhìn ra.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn lão nhân, vừa cười vừa nói:
- Tại niên đại vô cùng xa xôi đó, long yêu dám đánh lên cửu thiên, cũng cùng với lão tặc thiên đối nghịch đã chạy đi nơi nào?
- Tử ô nha, không cần phải khích tướng.
Lão đầu tử cũng không tức giận, cười cười, nói rằng:
- Lão đầu ta đây đã không có cái gì truy cầu nữa, nguyện thua cuộc, năm
xưa ta thua, ta cũng không có cái gì để nói. Bị nhốt ở chỗ này, ta cũng
không có cái gì để oán trách, dù sao, ta vẫn là không có cường đại như
trong tưởng tượng, thua thì thua, trận này ta vẫn thua được.
Lời của lão đầu tử để Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn không khỏi gật đầu, nói rằng:
- Đây cũng là điểm khiến ta bội phục lão đầu tử ngươi nhất, nhìn được
thông suốt, cũng khoáng đạt, thua thì thua, bại bởi lão tặc thiên cũng
đích thật là không có gì đáng xấu hổ. Con đường này, vô cùng gian nan,
trăm nghìn vạn từ năm đó, bao nhiêu người đi qua, bao nhiêu người đã trở thành xương khô.
- Cuối cùng lại có bao nhiêu người vẫn giữ ở trong lòng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói rằng:
- Cầm lên được, thả xuống được đó mới là anh hùng hảo hán. Ta chính là
không vượt qua được điểm này, ta chính là không chịu thua nổi, ở đâu bị
ngã, thì đứng lên ở đó, bất kể là cái gì, bất kể là ai, ta một ngày nào
đó đều sẽ quay đầu lại, đem những tồn tại ngáng đường toàn bộ đẩy ngã!
- Có đôi khi, có thể buông bỏ, thực sự tốt, rất tốt.
Lý Thất Dạ không khỏi nằm ở trên chiếc ghế, nói rằng:
- Sau khi buông bỏ, có lẽ sẽ cảm thấy thế gian không có chuyện gì không
qua được, hoặc giả trên thực tế, rất nhiều chuyện ở trước tính mạng là
bé nhỏ không đáng kể. Chỉ cần ngươi không muốn quan tâm, những chuyện đã từng là vô cùng quan trọng ở trong lòng, vậy cũng chỉ giống như phù vân mà thôi, nhẹ nhàng thổi đi, không đáng giá nhắc tới.
- Tử ô nha, ngươi không giống vậy.
Lão nhân cũng là cười cười, nói rằng:
- Ta thua, đã thua triệt để, do đó ta đã nhìn được thông suốt, ta là
không sao, lại nói, sinh mệnh của ta còn có những thứ khác cần thủ hộ,
ta còn có tử tôn để chăm nom.
- Ngươi nếu như bỏ qua, ngươi đã lãng phí chính ngươi không chết.
Lão nhân không khỏi có chút cảm khái nói rằng:
- Nếu đều có thể đặc cược, liền buông tay đánh cuộc một lần đi. Đánh
cuộc đến cuối cùng, ngươi sẽ là người chiến thắng lớn nhất, ngươi thắng
tất cả; đúng, đánh cuộc tất cả lợi thế trong tay ngươi, nếu thua cũng
phải thua bằng sạch.
- Khi ngươi thực sự thua sạch rồi, đến một ngày nào đó, có lẽ ngươi cũng sẽ nhìn được thông suốt, ngươi cũng có thể buông xuống.
Nói đến đây, lão nhân cũng không khỏi nở nụ cười, nói rằng:
- Vả lại ngươi không có gì có thể đánh cuộc, ngươi cũng chỉ đành nhìn cho thông suốt.
- Có lẽ là vậy.
Lý Thất Dạ cũng không khỏi nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, có chút buồn vô cớ, nói rằng:
- Nếu đều ngồi ở trên chiếu bạc, vậy liền đánh cuộc tới cuối cùng đi.
Tựa như nha đầu Văn Tâm kia hỏi ta, vì sao không thể dừng lại, nói thật, ta cũng không biết vì sao không thể dừng lại, có lẽ, ta còn chưa có
thua sạch sẽ đi. Tựa như ngươi nói vậy, ta thực sự thua tới mức hai bàn
tay trắng, nói không chừng, ta cũng sẽ thua được, có lẽ, chính là ta
chết!
- Mặc kệ nói như thế nào, thắng cũng tốt, thua cũng được, cho dù chết, cũng không có cái gì đáng sợ.
Lão nhân cũng vừa cười vừa nói:
- Ngươi cả đời này đã đáng giá, phóng nhãn muôn đời, còn có người so với ngươi sống được tinh ranh hơn sao? Ngươi cả đời này, chuyện tình nên
làm, đều đã làm, nên trải qua, đều đã trải qua. Chỉ sợ là một con kiến,
đó cũng là đáng giá!
- Con kiến trong thiên địa nha.
Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái cười, cuối cùng hắn cười lắc đầu, thần thái kiên định, nói rằng:
- Cho dù ta là con kiến trong thiên địa kia, ta cũng sẽ không muốn núp ở trong thiên địa, có một ngày, ta sẽ đứng ở trên thiên địa này, mạng của ta là do ta, không do trời!
- Lời này ta thích nghe.
Lão đầu tử không khỏi vừa cười vừa nói:
- Coi như là con kiến trong thiên địa, cũng muốn làm một con kiến không tầm thường, mà không phải một con kiến hôi nhỏ bé.
- Nói rất đúng!
Lý Thất Dạ không khỏi cười lớn một tiếng, nói rằng:
- Không sai, coi như là con kiến trong thiên địa, cũng muốn làm một con
kiến không tầm thương, mà không phải một con kiến hôi nhỏ bé!
Bọn họ phí vô số tuế nguyệt, trải qua vô số gặp trắc trở đều từng quân
lâm thiên địa, đã trải qua đỉnh phong nhất của thế giới, chẳng bao lâu
sau bọn họ cất tiếng cười to.
Trong mắt người ngoài, bọn họ không phải thâm bất khả trắc, cũng không
ăn nói ý tứ, mà là uy hiếp thiên địa, nhưng mà có bao nhiêu người nhìn
thấy bọn họ cười nói thật to.
Hai người bọn họ cười không bao lâu, lúc này hai người mới dừng cười, bọn họ đã cười tới đau bụng.
- Trong thiên địa chỉ là một con kiến hôi...
Cuối cùng, vui vẻ không dừng lại, lão nhân cười lắc đầu, qua thật lâu tiêu tán mới biến mất.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Lão tặc thiên chỉ là tiện nhân mà thôi!
Nói xong câu này, hắn cười thật tươi.
Hai người bọn họ đều cười mệt mỏi, cuối cùng ngồi trên ghế, nhắm mắt
lại, đều hình như buồn ngủ, dường như đối với hai người bọn họ mà nói,
cười tận tình thoải mái như thế thật là tốt.
Trên thực tế tận tình cười to đối với bọn họ mà nói đủ trân quý, bọn họ
đều là tồn tại bao trùm thiên địa, rất ít ở trước mặt người ngoài biểu
lộ cảm tình chính thức của mình, cũng chỉ có tồn tại cùng cấp độ với bọn họ, lúc ở cùng một chỗ mới làm bọn họ được thoải mái phóng thích tình
cảm.
- Quạ đen, trong năm tháng dài dằng dặc nhàm chán. Có thể quen ngươi chính là chuyện đáng mừng nhất trên đời.
Nằm trên ghế, lão nhân hình như đnag ngủ, qua thật lâu, lão nhân mới cười cười nói.
Làn gió nhẹ lất phất thổi qua, gió nhẹ mát lạnh gió khiến cho người ta cảm thấy thư thái, quên đi cảm giác buồn ngủ.
- Lão đầu tử, ta tự nhận cả đời này người có thể ngồi gấp gối trường đàm đã ít càng thêm ít.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, hình như là không có tỉnh ngủ, hắn vui vẻ nói:
- Quen lão đầu ngươi, năm tháng cũng không tịch mịch.
Tuế nguyệt quá mức dài dằng dặc. Đối với âm nha mà nói cũng tốt, đối với lão nhân mà nói cũng được, thế gian này người có thể chính thức cười
nói với bọn họ như vậy đã rải rác không còn mấy người..
Thế gian to lớn, lại có mấy người có tư cách làm bằng hữu của bọn họ.
Lão đầu tử không nói lời nào, nằm trên mặt ghế, hình như đang ngủ, Lý
Thất Dạ cũng không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ gió mát thổi qua.
Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ cười nói:
- Lão đầu tử, hình như ta lúc này tới đây không có thấy cự long thôn vân thổ vụ nha. Con cháu của ngươi đang ngoan ngoãn ở nhà à?
- Ác nhân tới nhà, đám tiểu quỷ dã loại đó vạn nhất không có mắt, bị
ngươi giáo huấn một lần, lột da của chúng đi, mặt mo này của ta đặt ở
đâu, cho nên, ta bảo chúng nên ngoan ngoãn ở trong nhà mới tốt.
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Lý
Thất Dạ cũng cười rộ lên, nhàn nhã cười nói:
- Yên tâm, với tình cảm giữa ta và ngươi, cho dù lột da của chúng, cũng sẽ lưu cho chúng một mạng.
Lão nhân cũng cười, qua trong chốc lát, hắn mới nhàn nhạt nói:
- Quạ đen, ngươi không phải tới đây thăm lão già khọm ta chứ?
- Hắc, tính toán, ngươi đừng có leo ra, bộ dáng của ngươi quá khủng bố dọa người.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Hắc, ngươi đừng nói quá vẹn toàn, nói không chừng có một ngày bộ dáng
của ngươi còn dọa người hơn cả ta đấy, ngươi làm như vậy, lão tặc thiên
sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lão nhân cũng cười rộ lên.
Lý Thất Dạ chỉ cười lên, không sao cả, nói ra:
- Đợi đến ngày đó rồi nói sau, dù sao lão tặc thiên chưa từng tha cho ai, ta cũng không cần nó tha thứ.
Lão đầu chỉ cười, vẫn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm đó, không nói thêm cái gì, hình như đang ngủ say.
Lý Thất Dạ cũng lẳng lặng nằm đó, hưởng thụ yên lặng, ở chỗ này dường
như thiên địa rộng lớn, hết thảy đều không cần lo nghĩ cái gì.
- Quạ đen, ngươi muốn cái gì?
Cuối cùng qua thật lâu sau, lão nhân rốt cục mở miệng, hắn nói rất bình
tĩnh, nói rất bình thản, giống như đang nói một chuyện không có ý nghĩa, giống như bằng hữu cũ nói chuyện bình thường với nhau.
Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, nhìn qua bầu trời xanh thẩm, nhìn qua mây trắng phiêu động, không trả lời... Lão nhân ngay.
- Tiên Long Phù hay là binh khí, hay hoặc giả là ngươi muốn đồ vật bảo vệ tính mạng của ta?
Lão nhân bình thản nói.
Lời này nói rất bình thản, hình như đang nói chuyện không có ý nghĩa,
nếu như có người nào khác đang nói bảo vật tuyệt thế vô song, nhất định
sẽ bị dọa ngốc.
- Tính toán, chút của cải này ngươi nên tự giữ đi, nếu như ta đoạt đi chút của cải này của ngươi, vậy ta quá tham lam.
Lý Thất Dạ chỉ vừa cười vừa nói.
Lão nhân cũng cười rộ lên, không thèm quan tâm, không sao cả.
- Lão đầu tử.
Qua trong chốc lát, Lý Thất Dạ lúc này mới vừa cười vừa nói:
- Năm đó tiểu tử Bất Tử Tiên Đế tới cầu ngươi nha.
Lão nhân nằm trên ghế, mỉm cười không nói, hắn không có trả lời vấn đề Lý Thất Dạ.
- Ta không muốn đi biết rõ tiểu tử Bất Tử Tiên Đế kia giày vò cái gì,
cũng không muốn biết hắn làm sao sụp đổ, hắn lưu lại chuẩn bị phía sau
gì đó ta cũng không có hứng thú.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói:
- Ta chỉ muốn biết một chuyện!
- Đúng vậy, đúng như lời con quạ đen đáng chết ngươi nói, ta đã đi qua Cốt Hải.
Lão nhân cười cười, cũng không có giấu diếm, hào phóng thừa nhận.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta biết ngay, tiểu tử Bất Tử Tiên Đế có khô lâu mã biến mất ở đây, ta
biết ngay một ít chuyện. Tiểu tử Bất Tử Tiên Đế kia vẫn còn suy nghĩ
những vật này.
Lão nhân chỉ cười cười, nói ra:
- Ánh mắt Bất Tử cũng không tệ lắm, nhưng mà, so về ngươi thì vô cùng có hạn, ánh mắt của hắn chỉ đặt ở trường sinh bất tử, những vật này cân
nhắc qua, nhưng mà có sự việc, có nhiều thứ nên đi tìm hiểu ngọn nguồn.
Bất Tử Tiên Đế đã từng chết một lần lại một lần rồi sao đó phục sinh,
trong thời đại đó, hắn làm cho mọi người khiếp sợ. Nhưng mà ở trong
miệng của hai người cũng chỉ là vãn bối mà thôi.
- Lão đầu tử, ta muốn ngươi mở cánh cửa giúp ta.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
- Hắc, quạ đen, ngươi nói thật nhẹ nhàng mà.
Lão nhân cười hắc hắc một tiếng, nói ra:
- Trong đó có không ít tâm huyết của ta, tuy ta vẫn không có dùng tới,
nhưng mà nói không nhất định có một ngày ta sẽ dùng tới đấy.
- Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Ngươi cũng chỉ nói có một ngày mà thôi, một ngày như vậy tới hay không cũng khó mà nói được, nếu như ngươi hiện tại không dùng tới, vậy đưa
cho ta đi.
- Quạ đen, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Lão đầu nói ra:
- Ngươi không phải đánh chủ ý lên Tam Xoa Kích đấy chứ, thứ này cũng không tốt cầm như vậy đâu?
- Hắc, lão đầu tử, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Tam Xoa Kích thật sự là đồ tốt, nhưng mà ta cho tới ngày hôm nay cũng
không có ý định giày vò lên Tam Xoa Kích. Ở kiếp này, bảo vật của ta đủ
nhiều, một kiện Tam Xoa Kích, nhiều nó một kiện không nhiều lắm, ít nó
đi cũng không ít, ta không cần phải vì một kiện Tam Xoa Kích mà đi giày
vò trong Cốt Hải.
- Cốt Hải nha --
Nói tới câu này, lão nhân cũng cảm khái thở dài một hơi, nói ra:
- Một ngày nào đó, Thiên Linh Giới nếu đi tới cuối cùng, có nhiều thứ trốn không khỏi.
Cốt Hải, một trong mười hai táng địa, cũng là nơi hung hiểm nhất trong
Thiên Linh Giới, ở chỗ này tràn ngập vô số bí ẩn, nơi này từng có vô số
người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
- Chỗ kia, cực kỳ khó coi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà, cũng không thể không thừa nhận, thật là một nơi tốt, nơi như vậy làm cho người ta thèm thuồng nha.
- Hắc, thèm thuồng?
Lão nhân cười hắc hắc, nói ra:
- Mười hai táng địa, nơi đó làm cho người ta thèm thuồng sao, nơi quỷ
quái như vậy, có mệnh còn sống hưởng thụ mới được, bằng không thì thứ
tốt chỉ là nói suông mà thôi.
- Chuyện này không sao cả, dù sao ta cũng không có ý định tìm hang ổ cái gì.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Nhưng mà trong Cốt Hải có thứ ta cần. Lão đầu tử, năm đó ngươi đi qua, ngươi cũng nên biết, bị ngươi lăn qua lăn lại như vậy, đây là triệt để
nghỉ cơm, cho nên nói lão đầu tử, ta cần ngươi mở nó ra, chỉ có ngươi
mở nó ra, ta mới có thể chuyển biến chuyện kia.
Lão nhân nằm trên ghế không nói câu nào, hình như là đang ngủ.
Lý Thất Dạ cũng nằm không nói cáigif, hưởng thụ gió nhẹ thổi qua, dường như hắn cũng quên chuyện của mình.
- Quạ đen.
Qua một hồi lâu sau, lão nhân rốt cục mở miệng, nói ra:
- Ta và ngươi giao tình thì giao tình, năm đó ta thu tiểu tử và Giản nha đầu làm đồ đệ, ta cần truyền thừa huyết thống xuống, Giản tiểu tử và
nha đầu của ta thông gia, chuyện này tới lúc đó đền bù huyết thống không đủ của chúng ta.
- Ta biết rõ, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Lão đầu tử, ngươi cần gì, ngươi mở miệng là được, chỉ cần có thể cầm ra, ta tuyệt đối nghiêm túc.
Lão nhân bắt đầu trầm mặc, hắn yên lặng nằm đó, hoặc là hắn đang ngủ, hoặc là suy tư vấn đề gì đó.
- Quạ đen, ta già rồi.
Cuối cùng, lão nhân nói ra:
- Cái thân già khọm này của ta không biết giày vò thêm bao lâu, nên có,
ta cũng có, về phần bảo vật cái gì đó, tất cả là vật ngoài thân, những
thứ như vậy ta không có nhu cầu.
- Lão đầu tử, ngươi không phải định gả nha đầu của ngươi cho ta chứ.
Lý Thất Dạ nói đùa:
- Nếu là như vậy, thôi đi..
- Quan hệ thông gia?
Lão nhân cười lắc đầu, nói ra:
- Tính toán, quạ đen, người khác không biết ngươi là người nào, lão già
khọm ta lại biết rõ. Nếu như gả nha đầu của ta cho ngươi, đó là nhất
định lấy số khổ! Ta cũng không hy vọng nhìn thấy nha đầu của ta suốt
ngày lấy nước mắt rửa mặt.
- Cành cao của ngươi, đám nha đầu nhà ta leo không nổi.
Lão nhân nửa thật nửa đùa, vừa cười vừa nói:
- Ta chỉ hy vọng các nàng bình an, vui vui sướng sướng là được.
Đối với lão nhân nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười lên, không đặt trong lòng.
Qua một hồi lâu sau, lão nhân nói ra:
- Quạ đen, cái thân già khọm của ta sống tới bây giờ, ta cũng không có
truy cầu cái gì. Đối với vật kia, ta cũng không sao cả, nếu như ngươi
thật muốn, ta đi mở ra.
- Ta hiểu!
Lý Thất Dạ trầm mặc thật lâu, cuối cùng chậm rãi nói ra:
- Nói đến nói đi, lão đầu tử, cuối cùng vẫn muốn ta thiếu nhân tình của ngươi.
- Đúng vậy, thiếu nợ nhân tình của ta.
Lão nhân tươi cười, nói ra:
- Quạ đen, nếu như ngươi thua, vậy lễ vật xem như ta tặng cho ngươi. Nếu như ngươi thắng, mặc kệ tương lai như thế nào, ở thế giới cuối cùng,
thời điểm kỷ nguyên mới mở ra, ngươi không được quên là được, ngươi
thiếu nợ nhân tình của ta.
Nói đến đây, lão nhân bình thản nói:
- Ta thì không sao cả, có thể sống bao lâu, có thể giày vò bao
lâu, cứ tùy ý đi. Nhân tình này ta hy vọng ngươi chăm nom con cháu của
ta, ngươi cảm thấy thế nào, quạ đen.
- Lão đầu tử, nói đến nói đi, cuối cùng ngươi vẫn muốn ta làm vú em.
Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:
- Mỗi người đều nói, già không chết là tặc, ngươi lão già khọm này bàn tính thật là tốt.
- Người già nên thường hay nhớ lại, ngươi nói đúng không.
Lão nhân cũng chỉ vừa cười vừa nói:
- Tuy con cháu của ta không nhiều lắm, nhưng mà toàn thân bọn chúng là
bảo vật, vạn nhất có ngày nào đó ta thực sống không nổi, có một ngày nói không chừng bọn chúng trở thành con mồi của người khác.