Đế Bá

Vinh Quang Tổ Tiên


trước sau

Lúc này mấy lão tổ các dòng họ lén quyết định hôn sự Hồng Ngọc Kiều, Lâm cô nương các nàng, khiến nội tâm các đệ tử này bị lừa dối, bọn họ cũng không ngốc, hôm nay có thể gả Hồng Ngọc Kiều, Lâm cô nương các nàng, như vậy ngày mai sẽ tới phiên bọn họ.

Mấy lão tổ này vì quan hệ thông gia, cho nên gả ai cho ai cứ quyết định như vậu, dẫn tới nội tâm của bọn họ sinh ra bất mãn rất lớn.

Lại nói lần này liên hôn, Hồng Thiên Trụ đại lực phản đối, những chuyện này các đệ tử nhìn vào trong mắt.

Ít nhất Hồng Thiên Trụ với tư cách đương gia, ít nhất có cố gắng đi tranh thủ cho bọn họ, mà chư vị lão tổ ngược lại thì tốt rồi, vì tư lợi của mình thích gả cho ai thì gả cho ai, khiến các đệ tử ưu tú sinh ra chán ghét.

- Đúng vậy, chúng ta nguyện ý đi theo chưởng môn vượt qua cửa ải khó khăn này, có chuyện gì cứ công khai mà phán quyết, mà không phải do lão tổ bí mật đàm phán thao tác là quyết định được!

Đệ tử khác đều bất mãn nói ra.

- Không quay về cũng tốt!

Nhìn thấy những đệ tử này quyết định phản kháng lão tổ, Lý Thất Dạ cười cười, hắn nói ra.

Đám người Lâm cô nương cũng nhìn qua phía Lý Thất Dạ, tuy bọn họ quen Lý Thất Dạ không lâu, nhưng mà Lý Thất Dạ cho bọn họ tin tưởng rất lớn, đặc biệt là Lý Thất Dạ sát phạt vô địch làm bọn họ an tâm.

- Đúng vậy, chúng ta cùng quyết định, vận mệnh của Động Đình hồ sẽ do mọi người quyết định, không phải mấy lão tổ tông!

Có đệ tử lập tức đồng ý nói.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hồng Thiên Trụ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, hắn không biết vui mừng hay là bất đắc dĩ, vui mừng là thế hệ trẻ biết phản kháng thế hệ trước, làm cho hắn bất đắc dĩ là, Động Đình hồ tai vạ đến nơi, mấy lão tổ thế gia này còn muốn bàn tính riêng cho bản thân.

- Sư phụ --

Vào thời điểm này một nam đệ tử chạy tới, vừa thấy Hồng Thiên Trụ, lập tức thấp giọng nói:

- Sư phụ, ngươi mau chạy đi. Lão tổ đã hạ quyết định phế truất chức chưởng môn của sư phụ, muốn giam lỏng sư phụ, nghe có lão tổ lén thảo luận, muốn áp giải sư phụ giao cho Ly quốc, chuộc tội với Ly quốc, Huyết Sa trang.

Lời này vừa ra, Hồng Thiên Trụ biến sắc, hắn hiểu được vì cái gì những đệ tử kia nhìn hắn như ôn thần.

Bị phế truất, đây là chuyện trong dự liệu, nhưng mà áp giải cho Ly quốc, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.

- Các lão tổ quá mức rồi, chẳng lẽ lão tổ Hồng gia lão tổ cũng như thế?

Hồng Ngọc Kiều căm giận bất bình nói.

Đệ tử mật báo gật đầu, nói ra:

- Mấy lão tổ đề nghị, lão tổ nhà chúng ta sau khi thương nghị cũng thông qua đề nghị này.

Hồng Ngọc Kiều phẫn nộ nói:

- Lão tổ không muốn mặt mũi sao? Phụ thân ta với Động Đình hồ không có công lao cũng cũng có khổ lao. Một đại giáo, áp giải chưởng môn của mình ra cho môn phái khác nhận tội, về sau Động Đình hồ chúng ta làm sao đứng chân trong Thiên Linh Giới, mặt mũi Nhân tộc còn đâu! Không chỉ nói Ly quốc là thế lực đại địch của chúng ta, cho dù là Hải Loa Hào là hải thần truyền thừa, chúng ta cũng không thể áp giải chưởng môn cho địch nhân định tội! Đây là nhục nhã vô cùng, Động Đình hồ chúng ta trọn đời không ngẩng đầu lên được.

- Đúng thế, dựa vào cái gì Ly quốc, Huyết Sa trang lại lấn lên đầu chúng ta, chúng ta không thể phản kích sao?

Những đệ tử ưu tú này căm giận, nói:

- Động Đình hồ chúng ta không yếu hơn Ly quốc, cùng lắm thì liều với chúng, chúng ta là một trong ba đại môn phái Nhân tộc tại Thiên Linh Giới, nếu như chúng ta có thực lực mà nhận tội với Ly quốc, Huyết Sa trang, chúng ta sau này sẽ sống quỳ! Tán tu Nhân tộc tính toán là gì trước mặt Hải Yêu...

- ... Lão tổ thật quá phận, những tán tu Nhân tộc còn có chút cốt khí, chúng ta làm đệ tam truyền thừa của Nhân tộc, dựa vào cái gì phải quỳ xuống liềm giày địch nhân! Cùng lắm thì liều với chúng, để cho bọn chúng thấy tâm huyết của Động Đình hồ!

Một đệ tử khác tức giận nói.

Hồng Thiên Trụ thở dài một hơi, hắn nhìn qua Lý Thất Dạ, hỏi:

- Công tử, bây giờ nên làm gì?

- Đi nghị sự đại đường, gọi các lão tổ, hộ pháp, trưởng lão, đường chủ Động Đình hồ tới cho ta.

Lý Thất Dạ nói ra.

- Được rồi, chúng ta đi nghị sự đại đường.

Cuối cùng Hồng Thiên Trụ quyết định chắc chắn, cắn răng một cái, nói ra. Đối với hắn mà nói, nên tới sẽ tới, trốn cũng trốn không thoát, đã không đường thối lui, không bằng lựa chọn buông tay đánh cược một lần. Hoặc đây là cơ hội cuối cùng của Động Đình hồ.

Nghị sự đại đường, đây là nơi nghị sự của Động Đình hồ, trước kia rất nhiều đại sự của Động Đình hồ đều được thương nghị và quyết sách tại đây..

Về sau bởi vì lão tổ mấy thế gia tranh quyền đoạt lợi, rất ít bắt đầu dùng tới nghị sự đại đường. Rất nhiều chuyện do các lão tổ lén thương lượng, âm thầm quyết định, rất nhiều thứ đều do các lão tổ âm thầm thao tác

Nghị sự đại đường là một đại điện cổ lão, nó được tu kiến ven hồ, cả đại đường quay mắt về phía Động Đình hồ, ngồi trong đại điện có thể nhìn rõ Động Đình hồ.

Trên nghị sự đại đường điện có treo tấm biển, phía trên có bốn chữ "Nhìn rõ mọi việc ", vô cùng đơn giản nhưng khí thế trấn áp bốn phương.

Hồng Thiên Trụ đi vào nghị sự đại điện. Nhưng mà, bọn họ bị đệ tử canh giữ nghị sự đại điện ngăn cản.

- Như thế nào? Phản sao?

Hồng Thiên Trụ trầm xuống, không giận mà uy, hắn cuối cùng là đương gia Động Đình hồ, chưởng môn một truyền thừa, trong suy nghĩ đệ tử Động Đình hồ vấn có địa vị quan trọng.

Đệ tử canh giữ nghị sự đại điện do dự, nói:

- Chưởng môn, lão tổ, lão tổ bọn họ quyết định...

- Lão tổ quyết định?

Hồng Thiên Trụ lạnh lùng nói:

- Ta đảm nhiệm chưởng môn tới ngày hôm nay, chính là người phụ trách cả Động Đình hồ. Chư vị lão tổ muốn phế truất ta cũng được, cứ bảo các lão tổ đối chất với ta, chư vị trưởng lão, đường chủ phụ trách ghi chép, nếu như ta phạm thiết luật của Động Đình hồ. Ta sẽ thúc thủ chịu trói, tùy ý tông môn xử trí, nếu không các lão tổ phải cho ta câu trả lời.

Đệ tử thủ hộ nơi này do dự cả buổi, không biết nên nói cái gì cho phải, những đệ tử bọn họ một bên là lão tổ, một bên là Hồng Thiên Trụ.

- Đi, thỉnh chư vị lão tổ, các trưởng lão đường chủ tới, nếu mọi người đã phán quyết ta, ta cũng muốn ở trong nghị sự đại điện, trước mặt liệt tổ liệt tông tiếp nhận phán xét!

Cuối cùng Hồng Thiên Trụ cũng tức giận, quát một tiếng.

Đệ tử thủ hộ nơi này ứng một tiếng, lập tức đi báo cáo cho lão tổ, trưởng lão và đường chủ, phát sinh chuyện này, cũng không phải những đệ tử bọn họ có thể quyết định.

Đám người Hồng Thiên Trụ đi vào đại điện, cả đại đường thập phần rộng lớn, đại điện lớn như thế có thể chứa ngàn người tham gia.

Giữa đại điện có một cái ghế, cái ghế này vô cùng cổ xưa, hơn nữa có chút kỳ quái là, ghế dựa lớn này có điêu khắc con quạ, con quạ này đứng lặng nơi đó, bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần.

Trên hành lang có treo một bức họa, người trong bức họa có khí thôn sơn hà, những bức họa này có người mặc áo giáp tay cầm trường kiếm, có nho y cầm quạt lông, cũng có người thúc ngựa núi sông...

Những bức họa này đặt quanh một mặt cờ xí, mặt cờ xí này có thiêu một con ngân hồ, ngân hồ này rất sống động, phía trên ngân hồ còn thiêu hai chữ "Thiết huyết" .

Đi vào nghị sự đại đường, đám người Hồng Ngọc Kiều là thế hệ trẻ nhìn chung quanh, bọn họ cũng rất ít đến nghị sự đại đường.

Hồng Thiên Trụ đứng trên nghị sự đại đường này cười khổ một tiếng, trừ lúc bổ nhiệm hắn làm chưởng môn Động Đình hồ tổ chức nghi thức ở đây ra, về sau nghị sự đại điện Động Đình hồ tổ chức hội nghị quyết sách cũng không còn mấy, đa số đại sự quyết sách đều do đám
lão tổ lén quyết định, bọn họ quyết định, thường thường là tràn ngập trao đổi lợi ích, về phần lợi ích đại cục, đối với đám lão tổ này lại không trọng yếu.

Đứng trước ghế dựa lớn, nhìn qua vài bức họa, nhìn qua những dung nhan quen thuộc, trong nội tâm Lý Thất Dạ rung động, bao nhiêu ký ức phủ đầy bụi, bao nhiêu chiến tướng già đã đi, bao nhiêu binh sĩ đã an nghỉ.

Nhìn qua mặt chiến kỳ kia, trong lòng Lý Thất Dạ bị xúc động, nội tâm sinh ra gợn sóng.

Chiến kỳ này đại biểu cho bao nhiêu vinh quang, đại biểu cho bao nhiêu uy nghiêm vô thượng, mặt chiến kỳ này đại biểu cho quân đoàn thiết huyết.

- A, không nghĩ tới phán quyết cuối cùng của ta lại bày ra trước mặt liệt tổ liệt tông.

Hồng Thiên Trụ nhìn qua bức họa trước mặt, cười tự giễu, nói:

- Nói đến buồn cười, ngày bình thường có ai cúng bái tổ tông đâu, có lay đi nhớ tổ tông, phán quyết cuối cùng lại ở trước mặt liệt tổ liệt tông a.

Các đệ tử như Hồng Ngọc Kiều trầm mặc, bọn họ đều hiểu, một khi quyết đi phán quyết, chưởng môn hoàn toàn không có phần thắng, lão tổ mấy dòng họ một khi quyết định, không chỉ nói các trưởng lão, hộ pháp, đường chủ, cho dù là nguyên lão Động Đình hồ cũng không thể cải biến.

Nghe Hồng Thiên Trụ nói thế, Lý Thất Dạ không có đi đánh giá, hắn chỉ nhìn qua mặt chiến kỳ này, nhàn nhạt nhìn Hồng Thiên Trụ cùng Hồng Ngọc Kiều và các đệ tử trẻ tuổi, nói:

- Mặt chiến kỳ này, các ngươi biết rõ đại biểu cho cái gì không?

Đám đệ tử trẻ tuổi Hồng Ngọc Kiều đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hiểu về tổ tiên rất ít, tuy chiến kỳ này đặt ở đây, nhưng bọn họ không biết chiến kỳ đại biểu cho cái gì.

- Nghe nói là lão tổ các gia tộc chúng ta mang chiến kỳ này từ chiến trường trở về.

Hồng Thiên Trụ do dự một chút, không phải thập phần khẳng định nói:

- Nghe nói, tổ tiên chúng ta có quân đoàn rất cường đại.

Hồng Thiên Trụ là chưởng môn, hiểu về tổ tiên cũng không hiều lắm. Trên thực tế, từ khi mấy lão tổ thế gia bọn họ vút bỏ thiết luật, phá hư thiết minh thì các lão tổ không còn đề cập tới chuyện tổ tiên, dù sao cũng là bọn họ phá hư tổ huấn

- Đâu chỉ là cường đại.

Lý Thất Dạ nhìn qua chiến kỳ này, lạnh nhạt nói:

- Quân đoàn Ngân Hồ Thiết Huyết Hồ Doanh, đây là quân đoàn nổi danh thiện chiến giảo hoạt, đã từng lập nhiều công lao hiển hách, trong các quân đoàn cũng là số một số hai! Mặt chiến kỳ này đại biểu vinh quang vô thượng của tổ tiên các ngươi, bọn họ mang theo chiến kỳ chinh chiến cửu giới, thảo phạt qua Chân Thần, chiến qua Tiên Đế thiết kỵ! Quét ngang hung địa.

- Chiến qua Tiên Đế thiết kỵ?

Nghe nói như vậy, đám người Hồng Ngọc Kiều chấn động mạnh, cũng mở to mắt ra.

- Đúng vậy, chinh chiến qua Tiên Đế thiết kỵ.

Lý Thất Dạ bình thản nói:

- Ở trong thời đại đó, có Tiên Đế quân đoàn tự nhận là vô địch, khiêu khích uy nghiêm vô thượng, tự nhận có thể đấu với quân đoàn Ngân Hồ một trận! Tổ tiên của các ngươi tự động xin đi giết giặc, mười lần quyết chiến, kế chìm đế thành, làm cho Tiên Đế quân đoàn rời khỏi Thiên Linh Giới, cuối cùng Tiên Đế tự mình thừa nhận uy nghiêm vô thượng của quân đoàn Ngân Hồ không thể khiêu khích.

- Trong cửu giới, ai không biết quân đoàn Ngân Hồ có một Thiết Huyết Hồ Doanh, thiện chiến xảo trá, lấy ít thắng nhiều, am hiểu vượt qua giới bôn tập!

Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ thở dài một hơi.

- Đại chiến Tiên Đế quân đoàn, mười lần mười quyết, kế chìm đế thành!

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Hồng Ngọc Kiều rung động không nói ra lời.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Tiên Đế là vô địch Tiên Đế quân đoàn là ý chí vô thượng của Tiên Đế, Tiên Đế quân đoàn đi qua đều là vô địch, đánh đâu thắng đó.

Nhưng mà hôm nay bọn họ lại biết, tổ tiên bọn họ đã từng chiến thắng Tiên Đế quân đoàn!

Nghĩ đến tư thái phong độ của tổ tiên, nghĩ đến thiết huyết của tổ tiên đám ngườiHồng Ngọc Kiều nhiệt huyết sôi trào, bọn họ cũng kiêu ngạo, bọn họ chưa từng biết tới vinh quang vô thượng của tổ tiên, bọn họ không biết tổ tiên bọn họ đã từng uy hiếp cửu thiên thập địa.

Lý Thất Dạ nhìn qua chiến kỳ trước mặt, cảm khái nói:

- Tiên Đế quân đoàn được coi là cái gì, khiêu khích uy nghiêm vô thượng cũng giết không tha.

Vào năm đó, tổ tiên Trương, Hồng, Hứa, Lâm mấy thế gia này mang theo đệ tử Thiết Huyết Hồ Doanh thoái ẩn, hắn đích thân mang chiến kỳ này ban cho bọn họ, cho phép con cháu bọn họ nắm giữ chiến kỳ này, đại biểu ý chí vô thượng của hắn.

Đáng tiếc từ khi tổ tiên bọn họ qua đời, con cháu một đời không bằng một đời, chiến kỳ này không có tung bay trên Thiên Linh Giới, không còn quét ngang chiến trường, bị người ta ném vào trong góc không quan tâm tới.

- Đáng tiếc, chiến kỳ này lại không thể tung bay trên Thiên Linh Giới, không còn quét qua cửu thiên thập địa!

Lý Thất Dạ thở dài nói ra.

Thần sắc đám người Hồng Ngọc Kiều buồn bã, vinh quang vô thượng, uy nghiêm vô địch của tổ tiên, cho tới hôm nay, Động Đình hồ biến thành bộ dáng gì? Mấy thế gia lục đục tranh giành quyền lợi với nhau..

- Hoặc là có một ngày chiến kỳ tổ tiên chúng ta sẽ tung bay trên Thiên Linh Giới.

Hồng Ngọc Kiều nắm chặc nắm đấm nói ra.

Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ, chỉ cười cười, cái gì cũng không nói, chậm rãi đi qua ghế dựa ngồi xuống, nhìn qua nghị sự đại điện..

Vào lúc Lý Thất Dạ ngồi xuống cái ghế này, không biết vì cái gì, đám người Hồng Ngọc Kiều đều cảm thấy Lý Thất Dạ ngồi đó không chút đột ngột, dường như ghế dựa vào chế tạo vì hắn.

"C-K-Í-T..T...T --" một tiếng, thời điểm này cửa lớn hội nghị đại đường mở ra, lúc này có trưởng lão dẫn đầu đi tới, sau đó là các trưởng lão Động Đình hồ mang theo hộ pháp, đường chủ đi vào trong.

Các trưởng lão, hộ pháp, đường chủ đi vào và nhìn qua đám người Hồng Thiên Trụ, lại nhìn Lý Thất Dạ ngồi trên ghế, bọn họ cũng nhìn nhau.

Các trưởng lão, hộ pháp, đường chủ đều ngồi vào chỗ của mình, có trưởng lão nhìn qua Hồng Thiên Trụ, trầm ngâm một chút nói ra:

- Chưởng môn, Động Đình hồ vì sao kéo ngoại nhân vào đây?

- Kéo vào đây?

Hồng Thiên Trụ thở một hơi thật dài, lạnh lùng nói:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện