Đế Bá

Lâm Diệu.


trước sau

Lâm Diệu vụng trộm nhìn Lý Thất Dạ, nói ra câu này, mặt nàng nóng rát, toàn thân cũng nóng lên, nàng nói ra câu này cũng không khống chế được tâm tình của mình.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Có phải huyết thống đế tử hay không. Theo ta thấy chuyện này không sao cả. Đối với ta mà nói, ta có được đạo tâm kiên định. Ta chính là người cao qý, chỉ cần đạo tâm bất diệt, thất bại vẫn có thể ngẩng đầu lên, ngăn cản cũng bị ta đánh xuyên qua. Thành công cũng không quên mình. Ta chính là ta. Đạo tâm bất diệt, tuyên cổ vĩnh tồn.

- Cho nên, đối với chính mình mà nói, có được đạo tâm kiên định chính là có được tất cả.

Lý Thất Dạ nghiêm túc nói với nàng.

- Công tử chính là chân long trên cửu thiên, bách chiến bách thắng.

Lâm Diệu bật thốt lên khen ngợi, nàng không nhịn được nhìn qua Lý Thất Dạ, trong mắt của nàng, Lý Thất Dạ là hoàn mỹ như vậy, nàng phục hồi tinh thần lại, mặt mũi đầy chờ mong, vội vàng cúi đầu xuống.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

- Chỉ cần ngươi có đạo tâm kiên định, ngươi cũng sẽ là phượng hoàng trên bầu trời, bay lượn trên bầu trời xa xôi.

- Ta, ta, ta có thể được không?

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, tâm hồn thiếu nữ của Lâm Diệu rung động mạnh, giống như bị điện giật, phượng hoàng bay ở chân trời, chuyện như vậy nàng chưa từng nghĩ qua.

Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ nói một câu chẳng khác gì tia chớp xẹt qua nội tâm của nàng, giống như làm cho nàng nhìn thấy hào quang xinh đẹp nhất trên thế gian.

- Vì cái gì không được?

Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

- Ai nói người sinh ra nhất định là cao quý, ai sinh ra chính là đê tiện? Thế gian vốn cũng không có cao quý đê tiện, nội tâm của ngươi cao quý, ngươi liền cao quý! Muôn đời đến nay, có bao nhiêu người nghịch thiên cải mệnh...

- Trong năm tháng dài dằng dặc, lại có bao nhiêu người xuất thân thấp hèn, thời gian dài sẽ nhảy ra khỏi vận mệnh của mình.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Giống như Hồng Thiên nữ đế, nàng khi còn bé cũng chỉ là tiểu nữ hài bình thường mà thôi, trong thời đại của nàng có quá nhiều thiên tài chói mắt, nàng chỉ là nữ hài bình thường không thể bình thường hơn.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói ra:

- Chính là một tiểu nữ hài bình thường đó, nàng tiến tới phía trước, trải qua vô số khó khăn, đã khóc, cười qua, nhưng mà nàng chưa từng lùi bước bao giờ, cuối cùng nhất, lại có bao nhiêu thiên tài bị nàng dẫm nát dưới chân, lại có bao nhiêu đế tử bị nàng chém giết, kiên định đạo tâm, làm cho nàng đi lên con đường vô địch.

Lâm Diệu ngẩng đầu lên, nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nhìn qua Lý Thất Dạ, nhìn qua bộ dáng bình thường kia, nàng cũng mê muội, dung mạo bình thường như thế nhưng mị lực khôn cùng, làm cho nàng nhìn mãi không chán, tiếng nói của hắn tràn ngập từ tính, lại đầy cơ trí.

- Hồng Thiên nữ đế cả đời lời răn là: chim yến tước ai biết chí lớn! Nàng cả đời đều nhớ kỹ những lời này, cho nên nàng mới đặt tên là Hồng Thiên.

Lý Thất Dạ nói với Lâm Diệu:

- Ngươi cũng có thể làm được điểm này, cũng không bởi vì huyết thống bản thân cao thấp, mà cảm thấy thấp hơn người ta một nửa.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Lâm Diệu thất thần, qua một hồi lâu, nàng mới thì thào nói:

- Chim yến tước ai biết chí lớn!

Vào thời điểm này, trong lúc giật mình, một câu nói đã chiếu sáng nhân sinh của nàng, Lý Thất Dạ nói chuyện một buổi lại ảnh hưởng nhân sinh của nàng, dường như nàng cảm giác nhân sinh đã sáng sủa hơn.

Trước đó nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đối với nàng mà nói, Động Đình hồ rất lớn, nhưng mà so với hải thần truyền thừa, đế thống tiên môn thì chưa đủ thành đạo.

Nàng chỉ là đệ tử bình thường của Động Đình hồ mà thôi, trên nàng còn có nhiều sư huynh sư tỷ, so nàng còn ưu tú hơn nàng không ít, mà Hồng Ngọc Kiều tình như tỷ muội lại có huyết thống ưu tú hơn nàng nhiều.

Cho nên đối với Lâm Diệu mà nói, nàng nhiều nhất tốt hơn người thường một chút, thiên tư không đủ, bối cảnh không cao, muốn trở thành Thượng Quan Phi Yến hoặc là Thất Hải Nữ Võ Thần trong truyền thuyết, tất cả là chuyện không có khả năng.

Cũng chính vì như tế, chuyện này
làm cho Lâm Diệu yên lặng bình thản, nàng không có quá nhiều truy cầu, đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể làm một ít chuyện nàng ưa thích là đủ rồi.

Nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ nói một buổi đã làm cho nhân sinh mông lung của nàng tỏa sáng, giống như hào quang sinh ra trên người của nàng. Lý Thất Dạ nói chuyện chính là ánh sáng dẫn dắt nhân sinh.

- Tâm tới đâu, mộng tới đâu.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Nhớ năm đó, chính tổ tiên Hứa, Lâm, Trương, Hồng mấy thế gia vọng tộc các ngươi, nội tình của bọn họ năm đó không bằng Động Đình hồ hiện tại. Nhưng mà cuối cùng bọn họ lại thành quân đoàn thiết huyết vô địch, bọn họ huynh đệ tình thâm, mang theo đệ tử thế gia huyết rơi sa trường, vì chính mình, vì tông tộc, vì dòng họ lập nên uy danh không thể xóa nhòa.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Diệu thật sâu, nói ra:

- Tổ tiên của các ngươi thành tựu vô địch, huynh đệ bọn họ quét ngang cửu thiên thập địa, làm cho quân đoàn Tiên Đế cũng phải nhượng bộ lui binh, đó cũng không phải bởi vì bọn họ có huyết thống cao quý, cũng không phải bởi vì bọn họ có xuất thân khủng khiếp gì đó, mà là bọn họ có được đạo tâm vĩnh viễn không bại.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, tâm hồn thiếu nữ Lâm Diệu kêu thình thịch, nàng thân là nữ hài tử yếu ớt, cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tưởng tượng tổ tiên năm đó, tưởng tượng Thiết Huyết Hồ Doanh quét ngang cửu thiên thập địa, chuyện này khiến nàng kiêu ngạo, đây là vinh quang thuộc về tổ tiên.

Lâm Diệu trong khoảng thời gian ngắn cũng si ngốc, thời điểm này nàng mơ màng, nhưng mà nội tâm của nàng như giấc chiêm bao, có một giấc chiêm bao tốt.

- Tâm tại, mộng tại.

Lâm Diệu si ngốc.

- Đúng, tâm tại, mộng tại.

Lý Thất Dạ cổ vũ nói:

- Tương lai người trẻ tuổi các ngươi, chính là tương lai của Động Đình hồ, trừ các ngươi, còn có ai gánh vách vận mệnh Động Đình hồ? Vận mệnh Động Đình hồ đang nằm trong tay người trẻ tuổi các ngươi.

Lâm Diệu thật lâu mới khôi phục tinh thần, nàng vụng trộm nhiều nhìn Lý Thất Dạ vài lần, nhẹ giọng nói:

- Ta, ta, ta là không muốn trở thành tồn tại vô địch như tổ tiên, ta, ta, ta chỉ muốn trải qua thời gian mình ưa thích, vui vui sướng sướng.

Nói đến đây, nàng lại vụng trộm nhìn qua Lý Thất Dạ, mặt nóng lên, cúi thấp đầu.

- Con đường chỉ cần đi tới là được, chỉ cần ngươi kiên trì, chỉ cần ngươi thủ hộ, vậy thì có thể, có phải vô địch hay không phải xem tạo hóa a.

Lý Thất Dạ trấn an lại cổ vũ nói:

- Động Đình hồ cần người trẻ tuổi các ngươi đi thủ hộ, nếu như các ngươi cũng không thể thủ hộ gia viên của mình, như vậy, do ai qua thủ hộ đây? Ngươi nói đúng không.

- Vâng.

Lâm Diệu vội vàng gật gật đầu, trong nội tâm thập phần thuận theo, trong lòng nghe như vậy, Lý Thất Dạ nói đều mang theo đạo lý và cơ trí.

- Đi cố gắng lên, đi thủ vững đi, chỉ cần thế hệ trẻ các ngươi đi cố gắng, đi thủ hộ, Động Đình hồ các ngươi mới có tương lai tốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện