Mộc Thiếu Long hừ lạnh một tiếng, tuy lúc này hắn thập phần không phục, nhưng mà cũng không dám tranh luận.
Nhưng mà Mộc Thiếu Long cảm giác mình quá mức uất ức, bị Lý Thất Dạ chấn nhiếp, cảm giác mình thật mất mặt, cuối cùng hắn vẫn lẩm bẩm một câu,
nói ra:
- Ta, ta không sợ ngươi!
- Ngươi không cần sợ ta.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi cút trở về là được, chạy trở về Mộc gia, kẹp lấy ngươi cái đuôi làm người! Nếu không, ta tự tay lột da ngươi.
- Ngươi, ngươi, ngươi có bản lĩnh thì tới Thiên Tiên Lâu, ta, Thiên Tiên Lâu cũng không phải sợ người.
Mộc Thiếu Long không phục, tranh luận một câu.
Nghe được Mộc Thiếu Long nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, "Ba, ba" hai tiếng vang lên, Lý Thất Dạ tát hắn thêm hai cái.
Lúc này Lý Thất Dạ thật sự ra tay độc ác, hai tai tát mạnh, tát Mộc Thiếu Long phun ra hai cây răng.
- Ngu xuẩn!
Lý Thất Dạ thu liễm tươi cười, lạnh lùng nói:
- Chỉ có loại người ngu xuẩn như ngươi mới mang nó ra dọa người, ngươi
thật sự làm mặt mũi Mộc gia mất hết rồi! Ngươi cho rằng Thiên Tiên Lâu
có thể hù ta sao? Ta thực sự đi Thiên Tiên Lâu, đánh ngươi một trận,
lão tổ tông của các ngươi cũng phải ngoan ngoãn đứng qua một bên đấy.
- Ngươi, ngươi, ngươi ít cuồng ngôn!
Mộc Thiếu Long mất hai cái răng, hắn vẫn quật cường, nhịn không được nói ra:
- Ta, ta, Thiên Tiên Lâu cũng không sợ ngươi, Thiên Tiên Lâu càng không phải nơi ngươi có thể lên mặt. Ngươi, ngươi, ngươi dám làm càn ở Thiên
Tiên Lâu, hừ, hừ, hừ, chỉ sợ ngươi, ngươi, ngươi không đi ra được. Tổ sư của ta có thể một tay bóp chết ngươi.
- Ngươi nói là Trích Nguyệt tiên tử đúng không.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Mộc Thiếu Long.
- Đúng vậy!
Mộc Thiếu Long hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Hừ, ngươi, tuy ngươi mạnh hơn ta, nhưng mà rất nhiều người mạnh hơn
ngươi, nhưng so sánh với tổ tiên của ta, ngươi, ngươi, ngươi coi là cái
gì!
Nói đến đây, hắn cũng già mồm.
- Trích Nguyệt tiên tử đúng không
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Mộc Thiếu Long, cuối cùng lộ ra nụ cười lạnh, nói ra:
- Rất tốt, vậy ngươi trở về, nói cho Trích Nguyệt tiên tử, bảo nàng rằng Kỳ Liên sơn Lý Thất Dạ muốn gặp một lần!
- Bằng, bằng, dựa vào cái gì phải gặp ngươi!
Lý Thất Dạ nói như vậy, Mộc Thiếu Long không có nắm chắc, trước đó là không biết, nhưng lại không thừa nhận, già mồm nói.
- Ngươi sẽ phải ngay cả dũng khí đi gặp tổ tông cũng không có đấy chứ?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Chạy trở về đi, hảo hảo nói với lão tổ tông Thiên Tiên Lâu đi.
Lời nói tới đây, một cước đá Mộc Thiếu Long bay ra xa xa, âm thanh ào ào nước chảy vang vọng, Mộc Thiếu Long bị đá vào trong nước biển.
Lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua Bao Ngọc Cường bị giẫm dưới chân, nhàn nhạt nói:
- Cho dù hai quân giao chiến, cũng không chém sứ. Hôm nay ngươi vận khí
tốt, ta cũng không giết ngươi, hiện tại cút cho ta, lần sau dám xuất
hiện trước mặt ta, ta tất giết ngươi.
Nói xong, một cước đá Bao Ngọc Cường bay đi, thân thể Bao Ngọc Cường hóa thành lưu tinh, trong chớp mắt biến mất ở chân trời.
- Lý Thất Dạ, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi lợi hại!
Lúc này Mộc Thiếu Long ở trong nước biển thật vất vả đứng lên, đứng trên bầu trời quát to một tiếng, nói ra:
- Ngươi, ngươi, ngươi nhớ kỹ, ta, ta, ta, ta nhất định sẽ mang lời của ngươi trở về.
Trên thực tế, Mộc Thiếu Long cũng bị dọa phá gan, bị Lý Thất Dạ tát một trận, hắn cũng sợ Lý Thất Dạ rồi, nhưng hắn vẫn già mồm.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, chỉ cười nhạt một tiếng, chẳng muốn đi quan tâm Mộc Thiếu Long.
Mộc Thiếu Long cũng không thể tránh được, đành phải xám xịt trốn đi, hắn cũng sợ Lý Thất Dạ tát hắn thêm một lần nữa.
- Xem ra công tử chiếu cố Mộc gia không phải bình thường.
Sau khi Mộc Thiếu Long rời đi, Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ, quyến rũ động lòng người.
Trên thực tế Lý Thất Dạ tư thái như vậy, ai nấy đều thấy được. Cho dù là Bao Ngọc Cường xuất thân Thần Mộng thiên, Lý Thất Dạ đều lười nhìn
nhiều, trong mắt hắn như con kiến hôi, nhưng mà đối với Mộc Thiếu Long,
hoàn toàn khác biệt.
Tuy Lý Thất Dạ là giáo huấn Mộc Thiếu Long thật ác, nhưng mà tư thái là rèn sắt không thành thép.
Nhìn Liễu Như Yên, Lý Thất Dạ chỉ lnhàn nhạt cười cười, nói ra:
-
Thiên Tiên Lâu, rốt cục có duyên với ta.
Nói đến đây không có nói cái gì nữa.
- Ngươi muốn là địch với Trích Nguyệt tiên tử sao?
Trác Kiếm Thi nhìn qua Lý Thất Dạ, quan tâm nói:
- Tuy thế nhân đều nói, Mộng Trấn Thiên có thể thành Tiên Đế, ta nghe
tổ tông trong tông môn nói, nếu Trích Nguyệt tiên tử nguyện ý xuất thế,
có chí ở Tiên Đế, chỉ sợ Mộng Trấn Thiên cũn phải đứng sang bên cạnh.
- Kình địch cả đời của Hồng Thiên nữ đế nha.
Liễu Như Yên cũng nói ra:
- Dung nhan như tiên nhân, ta thậm chí muốn gặp mặt nàng.
Trích Nguyệt tiên tử, tại Thiên Linh Giới có quá nhiều truyền thuyết của nàng, nàng tồn tại thời gian đã lâu, nếu một khi nàng xuất thế, chỉ sợ
uy danh mạnh mẽ, thậm chí có khả năng áp đảo Mộng Trấn Thiên.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, nhắm mắt lại, không có trả lời các nàng.
- Chúng ta đi đâu?
Qua hồi lâu, thần thái mê mang, Tiên nữ cô tịch mở miệng. Tiên nữ thường là thần du thái hư, thỉnh thất thần, cũng không người nào biết nàng
đang suy nghĩ gì.
- Cốt Hải.
Lý Thất Dạ nhìn qua Tiên nữ, nhàn nhạt nói:
- Nơi như vậy, hoặc là cho ngươi nhớ tới một ít gì đó, hoặc là cho ngươi có chỗ thu hoạch.
- Cốt Hải.
Tiên nữ dường như nhớ tới cái gì đó, nhưng mà chỉ léo lên rồi biến mất, nàng không có biện pháp bắt lấy.
- Đi, ngươi đã biết rõ, vậy đáng giá ngươi đi một lần.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng.
Tiên nữ như có điều suy nghĩ gật đầu.
Thuyền của Thôn Ma Tông tiến lên phía trước, bởi vì Lý Thất Dạ cũng
không có vội vàng, cho nên thuyền đi tốc độ cũng không nhanh, có rất
nhiều tu sĩ ở phía sau vượt qua bọn họ.
Một ngày này, chiếc thuyền tiếp tục tiến lên phía trước, đột nhiên chiếc thuyền dừng lại.
- Phát sinh chuyện gì?
Phát hiện chiếc thuyền dừng lại, Liễu Như Yên hỏi.
- Bẩm tông chủ, phía trước có người ngăn cản thuyền của chúng ta, không cho chúng ta đi qua.
Môn hạ đệ tử lập tức báo cáo với Liễu Như Yên.
- Là người phương nào cản đường?
Liễu Như Yên nhíu mày một chút, nói ra. Tại Thiên Linh Giới, dám ngăn cản Vô Cấu Tam Tông bọn họ, người như vậy không nhiều.
- Tốc Đạo thánh địa Tư Mã Ngọc Kiếm.
Môn hạ đệ tử vội vàng nói cái tên.
Nghe cái tên này, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nhìn nhau, các nàng cùng đi ra ngoài.
Trên biển xanh đã có một người con gái đứng ở nơi đó, thời điểm nhìn qua người nàng, nước biển dường như đông kết thành băng, thân thể của nàng
tỏa ra khí tức lạnh lùng như băng, khí tức lạnh lùng như băng này tràn
ngập cả hải vực, bất luận là ai cảm nhận được khí tức lạnh như băng này, cũng cảm thấy lạnh lẽo rùng mình.
Cô gái này nhin tuổi rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cả Trác Kiếm Thi,
nàng mặc áo xám, trên người không có bất kỳ trang trí và điểm xuyến
nào, thập phần đơn giản.