Thấy Lý Thất Dạ đã đến, thấy Đế Giải Phách Chủ tự mình đón chào, rất
nhiều khách mới vô thanh vô tức cho thuyền của mình lui ra sau giữ
khoảng cách, bởi vì rất nhiều người đều có thể nghĩ ra, Đế Giải Phách
Chủ tuyệt đối sẽ làm ra một ít chuyện điên cuồng.
- Thì ra là Lý huynh cùng Liễu Tông chủ nha, thất kính, thất kính, Lý
huynh cùng Liễu Tông chủ đã đến, thật là vinh hạnh, thật là vinh hạnh.
Đế Giải Phách Chủ tự mình nghênh đón Lý Thất Dạ, ôm quyền vừa cười vừa nói.
Nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ vẫn tươi cười đầy mặt như thế, rất nhiều
người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Lý Thất Dạ giết năm đại
tướng dưới tay của Đế Giải Phách Chủ, đây là chuyện ai ai cũng biết.
Đế Giải Phách Chủ làm chủ nhân, không có khả năng không biết, nhưng mà
hiện tại Đế Giải Phách Chủ đang mặt mũi tươi cười, giống như chưa từng
có chuyện gì xảy ra.
- Quả nhiên là biến thái, không phải người bình thường có thể so sánh.
Nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ vẫn tươi cười đầy mặt như thế, đối với Lý
Thất Dạ thập phần khách khí, thập phần cung kính, có người thấp giọng
nói ra.
Năm đại tướng dưới tay Đế Giải Phách đã ra tay phục kích Lý Thất Dạ, tất cả mọi người có thể suy đoán ra được, nhất định là Đế Giải Phách Chủ
ra giá trên trời treo giải thưởng mua mạng của Lý Thất Dạ, hiện tại Đế
Giải Phách Chủ nhiệt tình với Lý Thất Dạ như bằng hữu cũ xa cách đã lâu, chuyện như thế, thật sự không phải là người bình thường có thể làm
được.
Đế Giải Phách Chủ lúc này dẫn Lý Thất Dạ cùng Liễu Như Yên lên đài cao,
Lý Thất Dạ và Liễu Như Yên ngồi xuống, đối với Đế Giải Phách Chủ nhiệt tình, Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi trên đài cao, chuyện này làm cho không ít
người cảm thấy bội phục, chỉ cần không phải kẻ quá ngu dốt, cũng biết
thịnh yến này không tầm thường, hiện tại không có người nguyện ý ngồi ở
chỗ kia, mà Lý Thất Dạ lại không thèm quan tâm chút nào cả, ngồi một
mình tại đó, điều này thật ngông cuồng.
Biết rõ nơi này có bẩy rập, Lý Thất Dạ vẫn dám nhảy vào, đây là gan dạ khí phách cỡ nào?
Cho dù là Tốc Đạo Thiên Thần, ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy nhìn qua Lý Thất Dạ, hắn cũng muốn nhìn một chút Lý Thất Dạ có thủ đoạn nghịch
chuyển cục diện như thế nào!s
- Đế Giải Phách Chủ, ngươi thật không biết hay là giả vờ không biết?
Lý Thất Dạ ngồi xuống sau đó nhàn nhã cười nói.
Đế Giải Phách Chủ nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, hắn vô cùng kinh ngạc, nói ra:
- Không biết Lý huynh nói là chuyện gì?
Vừa nghe đến hai người bọn họ đối thoại, khách mời ở đây ngừng thở, cũng phải nhìn chằm chằm vào cảnh trước mặt này.
- Chẳng lẽ Đế Giải Phách Chủ không có nghe nói sao? Một hai ngày trước
đó ta vừa vặn chém giết năm tên đại tướng dưới trướng của ngươi, chuyện
như vậy Đế Giải Phách Chủ ngươi không có nghe nói qua hay sao?
Lý Thất Dạ cười mỉm nói.
- Thật sự có chuyện như thế sao?
Đế Giải Phách Chủ không thể tin được nói:
- Năm đại tướng dưới trướng của ta được phái đi dò xét biên cương Đế Vương Cốc, hẳn là không có khả năng xuất hiện tại nơi này!
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ lúc này cười rộ lên, nói ra:
- Vậy quá trùng hợp, ta vừa vặn trảm giết bọn họ, nếu như nói, ta nhìn lầm, người trong thiên hạ sẽ không nhìn lầm chứ?
- Cái này, ta cũng không phải quá rõ ràng, mấy ngày qua ta vẫn ở nơi này tế bái tổ tiên, chuyện tông môn ta không hỏi nhiều.
Đế Giải Phách Chủ nói đến đây, quát một câu:
- Quản gia, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Khi Đế Giải Phách Chủ quát to lên, một lão nhân đi tới, hắn nhìn qua Đế
Giải Phách Chủ, lại nhìn qua Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn,
không biết nên nói cái gì cho phải.
- Những ngày qua, ta tế bái tổ tiên, đốt giấy để tang, không hỏi thế sự.
Lúc này Đế Giải Phách Chủ trầm giọng nói:
- Thời điểm ta không cầm quyền, quyền chỉ huy đều nằm trong tay của
ngươi, ngươi nói, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, năm đại tướng bị giết,
có phải là thật hay không?
Nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ nói chuyện giống như thật, chuyện này làm
cho tất cả khách
mời đều nhìn nhau, đều cảm thấy Đế Giải Phách Chủ thật
sự quá biến thái rồi.
- Cốc chủ, cái này, cái này, việc này, việc này, việc này...
Người quản gia này nhìn qua Đế Giải Phách Chủ lắp bắp, nói nửa ngày vẫn không nói ra câu nào hoàn chỉnh.
Hai mắt Đế Giải Phách Chủ bắn ra lửa, lạnh giọng nói:
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nói mau!
Dưới khí thế khiếp người của Đế Giải Phách Chủ bộc phát dữ dội, người
quản gia này lập tức chấn động, thoáng cái quỳ trên mặt đất, nói ra:
- Cốc chủ, cốc chủ, cái này, cái này, đây đều là tiểu nhân nhất thời hồ
đồ, là tiểu nhân hồ đồ. Tiểu nhân cho người ra chợ đêm bỏ tiền mua mạng
của Lý công tử...
- Tiểu, tiểu nhất thời khởi tham niệm. Thừa dịp cốc chủ giữ đạo hiếu đã
dùng quên lệnh của cốc chủ ra lệnh cho năm đại tướng, phái bọn họ đi
phục kích Lý công tử. Cốc chủ, thỉnh tha mạng, tiểu, tiểu nhân chỉ bị
lợi ích che mờ hai mắt, cốc chủ tha mạng cho.
Người quản gia này vừa nói chuyện, vừa dập đầu cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy cảnh như thế này, rất nhiều khách mới cũng cười lạnh một
tiếng, Đế Giải Phách Chủ làm như vậy, chỉ là tìm kẻ chết thay mà thôi,
nói như vậy ai sẽ tin tưởng chứ.
- Ngu xuẩn!
Hai mắt Đế Giải Phách Chủ đầy lửa giận, hung quang khiếp người, lạnh lùng nói:
- Tự ý truyền quân lệnh, tội không thể tha!
Nói xong, thò tay chụp vào quản gia....
- Cốc chủ, tha mạng ——
Nhưng mà người quản gia này còn chưa nói xong, một tiếng kêu thảm thiết
sinh ra, đầu lâu bị Đế Giải Phách Chủ bóp nát, máu tươi đầm đìa.
Người quản gia này mở to mắt ra, hắn tới chết cũng không nhắm mắt, bởi vì chuyện phát triển không phải là như vậy.
Đế Giải Phách Chủ dùng hộp gỗ đặt đầu quản gia vào, đưa cho Lý Thất Dạ, nói ra:
- Lý huynh, đầu của tên này đã bị ta gỡ xuống, ta cả đời này hận nhất là người âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh).
Nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ làm chuyện như thế, có không ít người cười
lạnh một tiếng, có một ít khách mới khinh thường Đế Giải Phách Chủ làm
như vậy, nhưng mà không người nào dám nói cái gì. Dù sao Đế Giải Phách
Chủ giết là người trong nhà, không liên quan tới bọn họ.
- Thì ra là như vậy nha?
Lý Thất Dạ cười nói một câu.
Đế Giải Phách Chủ nhắc trường bào lên, "Đông" một tiếng, hắn quỳ trên mặt đất, nghiêm túc nói ra:
- Lý huynh, ngươi chính là nhân kiệt đương thời, ta vô cùng ngưỡng mộ,
ta vẫn xem Lý huynh như huynh đệ. Tuy việc này không phải ta gây nên,
nhưng mà, cũng là bởi vì ta mà lên, là ta quản giáo không nghiêm, không
thể quản giáo thủ hạ, ta lúc này quỳ xuống, bồi tội xin lỗi Lý huynh.
Đế Giải Phách Chủ dùng tới thủ đoạn này, làm cho rất nhiều người đều
ngây ngốc, không có người nào hiểu vì sao Đế Giải Phách Chủ phải dùng
thủ đoạn như thế này.
Phải biết rằng, Đế Giải Phách Chủ là chưởng môn hải thần truyền thừa,
địa vị tôn sùng, người như vậy dưới gót có ngàn vàng, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng quỳ xuống trước mặt người khác.