Lý Thất Dạ thấy Thuần Dương Tử dẫn xuất tất cả khô lâu, nhìn qua Thuần Dương Tử lớn tiếng kêu lên.
Thuần Dương Tử nghe nói như thế, lập tức di động tới mạn thuyền, tất cả khô lâu đang vây giết qua.
- Chuẩn bị cho tốt, ta sẽ ra tay, ngươi cũng đừng có rơi vào biển đấy, đến lúc đó ta cũng không thể cứu ngươi.
Lý Thất Dạ thấy tất cả khô lâu bị dẫn đi, nhìn qua Thuần Dương Tử nói ra.
Thuần Dương Tử vừa muốn mở miệng nói chuyện, "Oanh" một tiếng vang thật
lớn, Lý Thất Dạ ra tay, vào thời điểm này Lý Thất Dạ tế ra thiên địa ấn, thiên địa ấn hóa thành dương âm luyện tiên kính, hai đạo quang mang lập tức oanh ra, âm dương lưu chuyển, lập tức đánh qua bên cạnh Thuần Dương Tử.
"Phanh" một tiếng, tất cả hào quang bị âm dương bao phủ, vào lúc này
dưới hào quang âm dương công kích, nghe được tiếng xương cốt vang lên
răng rắc, tất cả khô lâu vỡ vụn rơi vào trong biển, ngay cả Thuần Dương
Tử cũng bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng mà Thuần Dương Tử cũng thật sự rất được, dươi tình huống bị hào
quang âm dương đánh bay, hắn nghịch hào quang âm dương xông lên phía
trước, hào quang xuyên qua thân thể của hắn.
Dưới hào quang âm dương cường đại như thế đảo qua toàn thân, thân thể
của hắn giống như vỡ vụn, giống như có vô số mảnh vụn bay múa. Không hề
nghi ngờ, dưới hào quang cường đại như thế, nó đã làm tổn thương thân
thể Thuần Dương Tử.
Cho dù toàn thân Thuần Dương Tử có vô số mảnh vỡ bay loạn, nhưng mà nơi
tổn thương lập tức được khép lại, thập phần không thể tưởng tượng nổi.
Nghe được âm thanh phốc phốc vang lên, toàn bộ khô lâu bị Lý Thất Dạ
đánh vỡ vụn bay vào mặt biển, chìm vào đáy biển, rốt cuộc nhìn không
thấy nữa.
Đạp vào boong tàu, Thuần Dương Tử không khỏi buông lỏng một hơi. Hắn cười khổ một tiếng, nói ra:
- Lý huynh, một kích vừa rồi của ngươi suýt lấy cái mạng nhỏ của ta.
Lý Thất Dạ nhìn qua hắn, nói ra:
- Chỉ như thế cũng lấy cái mạng nhỏ của ngươi sao? Trên lưng ngươi cõng
Cổ Thuần đồng kiếm, nếu ngươi không sống được, vậy cũng quá làm cho ta
thất vọng rồi. Trừ phi đám lão đầu tử của ngươi điên rồi, nếu ngay cả
chút thực lực cũng không có cho cho ngươi cõng Cổ Thuần đồng kiếm chạy
loạn khắp nơi hay sao?
Nghe Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Thuần Dương Tử cười khổ một tiếng. Nói ra:
- Lý huynh đây đang khen ta hay là đang rổn hại ta đấy?
Vào thời điểm này, tiên nữ đứng bên người Lý Thất Dạ đi tới, nàng nhìn
qua Thuần Dương Tử toàn thân kim quang lập lòe, nghiêng trán, tò mò nói
ra:
- Thân thể của ngươi rất cứng rắn sao?
Nghe tiên nữ hỏi như thế, Thuần Dương Tử cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt, hắn không phải một người yêu khoe khoang, đành phải nói
ra:
- Khá tốt, chịu một hai đao không có vấn đề gì!
- Ta có thể thử xem không?
Tiên nữ dùng đôi mắt ngây thơ thanh tịnh nhìn qua phía Thuần Dương Tử.
- Được, ngươi thở xem!
Thuần Dương Tử cũng không có lòng đề phòng, tuy tiên nữ xinh đẹp tuyệt
thế vô song, nhưng mà nàng bất luận nhìn như thế nào cũng là nữ hài tử
tay trói gà không chặt, huống chi, đôi mắt ngây thơ của nàng hoàn toàn
vô hại a.
Lúc này tiên nữ duỗi ngón tay ra điểm vào bả vai Thuần Dương Tử.
- Coi chừng!
Ngay từ đầu Lý Thất Dạ vẫn đưa mắt nhìn qua bánh lái, lúc này hắn nhìn
thấy ngón tay điểm vào bả vai Thuần Dương Tử thì sắc mặt Lý Thất Dạ lập
tức đại biến.
Nhưng mà đã trễ, vốn Thuần Dương Tử một chút cũng không sao cả, cho dù
là một kích Thần Vương cũng không thể tổn thương hắn được, huống chi
tiên nữ là cô gái yếu ớt chứ, cho nên, hắn rất thản nhiên thừa nhận một
chỉ của tiên nữ.
"Phanh" một tiếng nổ sinh ra, ngón tay tiên nữ lúc này điểm lên vai của
Thuần Dương Tử, thân thể Thuần Dương Tử bị đánh bay, máu tươi bắn tung
tóe, bả vai bị đánh ra một lỗ máu đáng sợ.
Thực lực của Thuần Dương Tử là không cần hoài nghi, thực lực cấp bậc
Thần Hoàng lại phối hợp với Kim Cương Bất Diệt Thể, cho dù thế nào hắn
cũng đứng ở thế bất bại.
Nhưng mà dưới ngón tay nhu nhược vô lực của tiên nữ, bả vai của Thuần
Dương Tử lập tức bị đục lỗ, Kim Cương Bất Diệt Thể cũng không chịu nổi
một chỉ này, thân thể Thuần Dương Tử không cách nào thừa nhận được một
chỉ này, thân
thể bay ra ngoài, thoáng cái bay vào biển rộng mênh mông.
May mắn trong thời gian nhanh chóng đó, tốc độ của Lý Thất Dạ rất nhanh, lúc này Thuần Dương Tử sắp rơi vào trong biển cả, hắn thoáng cái kéo
Thuần Dương Tử trở về, nếu không thân thể Thuần Dương Tử sẽ rơi vào
trong nước biển.
Cảnh này làm cho tất cả mọi người vô cùng rung động, không chỉ nói là
Hùng Thiên Tí, cho dù là Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi cũng bị chấn động,
các nàng cũng mở to mắt ra nhìn, không thể tin được cảnh trước mặt này.
Cho dù sư tỷ muội các nàng hai người liên thủ, dùng thủ đoạn thông
thường sẽ không cách nào phá được Kim Cương Bất Diệt Thể của Thuần Dương Tử, trừ phi các nàng dùng tới tiên thuật kích thủ đoạn phi thường này.
Nhưng mà bây giờ dưới một ngón tay mềm mại của tiên nữ, Kim Cương Bất
Diệt Thể của Thuần Dương Tử dĩ nhiên không chịu nổi một kích, một ngón
tay của nàng đục lỗ bả vai, thân thể bị đánh bay ra ngoài, đây là chuyện kinh khủng bực nào.
Thời điểm này Thuần Dương Tử bị Lý Thất Dạ cứu trở về, Thuần Dương Tử
cũng quên nói lời cảm tạ với Lý Thất Dạ, hắn giống như gặp quỷ nhìn qua tiên nữ, trải nghiệm vừa rồi với hắn mà nói thật sự quá kinh khủng.
Tuy Thuần Dương Tử hắn không phải một người cao điệu, nhưng mà trong
lòng của hắn có lực lượng, trong lòng của hắn có tự tin, người khác
không nói, mượn Mộng Trấn Thiên mà người ta nói vô cùng cường đại hiện
tại, cho dù là tồn tại như Mộng Trấn Thiên cũng không có khả năng tùy
tiện một ngón tay phá Kim Cương Bất Diệt Thể của hắn.
Nếu như Kim Cương Bất Diệt Thể của hắn có thể tùy tùy tiện tiện bị phá, như vậy Mộng Trấn Thiên cũng không phải là Mộng Trấn Thiên, mà là một
Tiên Đế, Tiên Đế chân chính!
- Mẹ của ta ơi!
Lúc này Thuần Dương Tử ăn nói tao nhã cũng nhịn không được hú lên quái
dị, sợ tới mức đều lui bước, nhìn qua tiên nữ, sắc mặt của hắn biến hóa, hoảng sợ nói ra:
- Đây là Tiên Đế sao?
Trên thực tế không chỉ có Thuần Dương Tử bị sợ, Liễu Như Yên các nàng
dường như cũng sợ hãi, về phần Hùng Thiên Tí, vậy lại càng không cần
phải nói, bị dọa đến mức đặt mông ngồi xuống bong thuyền.
- Thật yếu!
Tiên nữ nhìn qua Thuần Dương Tử, nhìn qua bên cạnh nói một câu rất chân thành.
Nếu như là đổi lại những người khác nói ra câu như vậy, thật sự Thuần
Dương Tử sẽ cho rằng đang cười nhạo hắn, nhưng mà bất luận là thần thái
nghiêm túc của nàng hay là đôi mắt thanh tịnh ngây thơ kia, người không
biết đều cho rằng nàng đang cười nhạo Thuần Dương Tử.
Dùng thực lực của Thuần Dương Tử, người khác căn bản không có tư cách đi cười nhạo hắn, nhưng mà lời này do tiên nữ nói ra thì khác, Thuần Dương Tử triệt để không có tính tình.
- Ta thật sự quá yếu.
Thuần Dương Tử cũng chỉ cười khổ một tiếng, băng bó miệng vết thương,
mặc kệ Thuần Dương Tử thực lực mạnh cỡ bao nhiêu, nhưng mà lúc này hắn
không thể không thừa nhận hắn quá yếu.