Đối với Liễu Như Yên trêu chọc như vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười rộ lên, cũng không có đi phản bác, cũng không có đi giải thích, lái cốt thuyền tiếp
tục đi về phía trước.
Cốt Hải rất rộng lớn, về phần nó rộng lớn bao nhiêu, chỉ sợ không có ai
biết, Lý Thất Dạ bọn vượt qua biển cả mênh mông, tất cả chỉ là lối vào
Cốt Hải mà thôi.
- Ngồi vững vàng, chúng ta sắp đi vào Cốt Hải chính thức.
Sau khi cốt thuyền chạy đi được một khoản thời gian Lý Thất Dạ quát to một tiếng, nói ra:
- Tốt nhất nên bắt lấy thứ gì đó, nếu không, bị rơi ra ngoài ai cũng không cứu được.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Liễu Như Yên bọn họ đều nhao nhao ổn
định thân thể, về phần Hùng Thiên Tí thì càng không cần phải nói, hắn
dùng dây thừng buộc mình vào cốt thuyền.
Thời điểm này âm thanh "Rầm rầm rầm" vang lên, từng đợt sóng biển vỗ
tới, mặt biển thoáng cái kịch liệt, dường như nước biển bị lực lượng
cường đại dẫn dắt, điên cuồng lao nhanh.
Vào thời điểm này, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, nước biển điên cuồng lao nhanh, nhưng mà nó không
phải chạy đến chỗ thấp, mà là lao lên bầu trời.
Nước biển cả vùng biển lúc này vô cùng điên cuồng, giống như bị lực
lượng vô cùng cường đại hấp dẫn, vậy mà phóng thẳng vào bầu trời,
thoáng cái xông lên trời cao, tiến vào vòm trời mênh mông.
Nước biển chảy ngược lên trên, xông lên cao cao, cảnh quỷ dị như thế chỉ sợ không bao nhiêu người nhìn thấy. Chuyện quỷ dị như thế chỉ sợ chỉ có ở Cốt Hải, địa phương khác không có.
Nước biển xông lên bầu trời, lực lượng quá lớn, cơ hồ tất cả cốt thuyền
đang lắc lư mạnh mẽ trong biển cả, hoàn toàn là không thể chèo chống bản thân.
- Ngồi vững vàng!
Lý Thất Dạ điều khiển cốt thuyền, nhìn qua đám người Liễu Như Yên hét
lớn, lúc này nước biển quá điên cuồng, nó phóng lên trời, nước chảy mạnh làm không người nào có thể tưởng tượng, Lý Thất Dạ cũng khống chế không nổi cốt thuyền, chỉ có thể làm cho cốt thuyền đi theo dòng nước chảy
điên cuồng tiến lên bầu trời..
"Rầm rầm rầm" cả chiếc cốt thuyền điên cuồng lay động, tại thời điểm này dường như cả cốt thuyền như mệt mỏi rả lời, làm cho người ta hãi
hùng khiếp vía.
Cho dù đám người Liễu Như Yên mạnh như vậy chỉ có thể ổn định thân thể,
nhưng mà trong lúc biển cả điên cuồng như thế, bọn họ đều bị lay động
choáng váng, nếu như không phải Lý Thất Dạ đã sớm nhắc nhở bọn họ, chỉ
sợ bộ dáng hiện tại càng chật vật.
Về phần Hùng Thiên Tí, tuy hắn đã buộc mình chặt chẽ, nhưng mà trong lúc điên cuồng có tiếng nổ vang lên, trong lay động điên cuồng, hắn đã
không phân rõ phương hướng, xụi lơ ở đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, "Rầm rầm rầm", nước biển như tận thế, cho
người ta cảm giác thiên băng địa liệt, dường như cả Thiên Linh Giới đang sụp đổ, thiên địa thoáng cái ảm đạm xuống, dường như tất cả đều biến
mất, trong tai của tất cả mọi người, trừ tiếng oanh minh điên cuồng ra,
cũng không có cái gì, mọi người cũng nhìn không thấy thứ gì khác.
Tình huống như vậy không biết duy trì bao lâu, rốt cục tiếng oanh minh
dừng lại, lay động dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía đều
im ắng, trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa vạn vật lặng yên im ắng,
mọi âm thanh đều biến mất.
Vào thời điểm này, đám người Liễu Như Yên đều phát hiện, chính mình dĩ
nhiên đã mất trọng lượng, cho dù bọn họ là tu sĩ cường đại cũng không
thể khống chế nổi trạng thái của mình, chỉ có thể để thân thể bay lên
không trung.
- Bắt lấy đồ vật bên người, nếu như bay ra khỏi cốt thuyền, như vậy chấm dứt, ngươi sẽ biến mất trên thế gian.
Ngay vào lúc đám người Liễu Như Yên hiếu kỳ trong trạng thái mất trọng lượng, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lúc này Lý Thất Dạ dẫn đầu đi ra khỏi cốt thuyền, hắn vịn thân thuyền mà đi, đi đến bong thuyền.
- Đây là kỳ quan khó có được, đều đến xem đi, nói không chừng các ngươi có thể được một cơ duyên đấy.
Lý Thất Dạ đi đến boong thuyền, ngồi xuống, hai tay chế trụ boong tàu, ổn định thân thể của mình.
Đám người Liễu Như Yên nghe được nói như vậy, đều học bộ dáng Lý Thất
Dạ, đều đi đến bong thuyền, bọn họ vịn lấy thân thuyền, để tránh bản
thân trong trạng thái mất trọng lượng rơi ra khỏi thuyền.
Hùng Thiên Tí đang dùng dây thùng buộc chặt lấy mình, hắn cũng không
có
thực lực như đám người Liễu Như Yên, vạn nhất thật sự bay ra khỏi cốt
thuyền, hắn xong đời rồi.
Lúc này đám người Liễu Như Yên đều đi theo Lý Thất Dạ ngồi ở bong thuyền, quan sát cảnh tượng ở bên ngoài.
Bên ngoài cốt thuyền là hư không mênh mông, cả hư không dùng hắc ám làm
chủ đạo, phóng nhãn nhìn qua bọn họ giống như đang chui vào trên vòm
trời cao cao.
Ở chỗ này quá mức trống trải, phóng nhãn nhìn lại, nhìn không thấy cuối
cùng, dường như nơi này rộng lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Cũng giống như cốt thuyền của Lý Thất Dạ, tất cả cốt thuyền khác đều mất trọng lực, quỷ dị hơn là, trong trạng thái mất trọng lực ở nơi này, tất cả các cốt thuyền đang hướng lên trên, trạng thái giống như phiêu phù
trên bầu trời..
- Ah!
Vào thời điểm này có tu sĩ trên cốt thuyền không thể ổn định thân thể
bản thân, bay ra khỏi cốt thuyền, thời điểm hắn vừa bay ra khỏi cốt
thuyền, thân thể rơi xuống như lưu tinh, tiếng kêu thảm thiết như vang
vọng toàn bộ nơi này, thân thể hắn rơi vào hắc ám mênh mông, biến mất
không thấy gì nữa.
Nghe có tiếng kêu thê lương thảm thiết như thế, nhìn qua hắn biến mất
trong bóng đêm mênh mông, trong nội tâm tất cả tu sĩ trên cốt thuyền đều phát lạnh, tất cả mọi người vô ý thức nắm chặc cốt thuyền, cẩn thận
không để bị rơi ra vào Cốt Hải.
- Phía dưới là địa phương nào?
Hùng Thiên Tí không khỏi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy phía dưới là hắc
ám khôn cùng, cũng sởn hết cả gai ốc, lúc này hắn vẫn bắt lấy bong
thuyền, đối với hắn mà nói, dùng dây thừng trói chặt còn chưa đủ an
toàn, cần phải bắt lấy bong thuyền mới đủ an toàn.
- Khu vực tử vong!
Lý Thất Dạ lúc này không quay đầu lại, cười lớn tiéng, nhìn qua trên không, nói:
- Chuẩn bị cho tốt, kỳ tích sắp xuất hiện, có thể đạt được cơ duyên hay không phải xem tạo hóa của các ngươi.
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, trên không có hào quang lóe lên, đủ mọi màu sắc, tất cả hình dạng, dường như từng khối bảo thạch khảm lên trên bầu trời.
Cốt thuyền vẫn phiêu bạt lên cao, qua một hồi lâu, cốt thuyền rốt cuộc đi tới phiến hư không này.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rất nhiều tu sĩ trên cốt thuyền không
ngừng nhìn qua. Thời điểm này tu sĩ trên cốt thuyền không ai không tỏa
ra thần thái tham lam nhìn lên cao..
Lúc này trên hư không có từng kiện bảo vật đang lơ lửng, những kiện bảo
thạch này giống như tán lạc trên hư không. Hơn nữa số lượng nhiều tới
mức không thể đếm hết.s
Đám người Liễu Như Yên cũng phải thất thần nhìn qua màn này, bọn họ đều
xuất thân từ đế thống tiên môn, nhìn thấy rất nhiều bảo vật, nhưng mà
nhìn thấy vô số bảo vật đang trôi nổi trên hư không thấy này, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy.
Phiến hư không này bảo vật chìm nổi muôn hình muôn vẻ, đủ loại kiểu dáng đều có, không chỉ giới hạn trong binh khí kỳ trân. Còn có rất nhiều đồ
vật không nói nên lời.