Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Hùng Thiên Tí, nói ra:
- Tám con mắt Bát Nhãn Khuê Ngưu chọn ngươi, đó là có quan hệ nhất định tới huyết thống Hùng gia các ngươi, tuy tới thế hệ này của ngươi, huyết thống
Hùng gia trên người của ngươi đã rất mỏng manh, nhưng mà, trên người của ngươi vẫn chảy huyết thống của tổ tiên.
- Huyết thống Hùng gia của ta?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Hùng Thiên Tí giật mình một chút, đối với tổ tiên Hùng gia, hắn cũng hiểu rất ít mà thôi.
- Ngươi muốn biết về tổ tiên của mình, vậy trở về hảo hảo lật gia phổ của ngươi đi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra, không có nói thêm cái gì.
Hùng Thiên Tí há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng nhất hắn ngậm miệng lại, không dám hỏi nhiều cái gì.
Lúc nà có không ít tu sĩ trên cốt thuyền khác hâm mộ nhìn qua Hùng Thiên Tí đạt được tám con mắt, cũng chỉ hâm mộ, đáng tiếc, vận khí tốt luôn rơi
xuống thân người khác, không có lọt vào người của bọn họ.
Cốt
thuyền tiếp tục phiê bạt các nơi, hư không khắp nơi đều là bảo vật, bảo
vật ở chỗ này không chỉ là có tiền nhân lưu lại binh khí kỳ trân, còn có một chút hung thú ác điểu sau khi chết lưu lại bộ phận trân quý nhất
của thân thể.
Trong quá trình cốt thuyền phiêu bạt các nơi, cũng
có mấy người đạt được bảo vật giống như Hùng Thiên Tí, có thể có được cơ duyên, dùng mười ngón tay đều có thể tính ra.
Trong hư không mênh mông này, cốt thuyền không biết phiêu bạt bao lâu, rốt cục Lý Thất Dạ nhìn qua trên không, chậm rãi nói ra:
- Sắp tới Cốt Hải, cần phải chuẩn bị tâm lý.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
- Cốt Hải, nơi này có thật nhiều thứ tốt, ta có thể mang bọn ngươi đi tới đây, nhưng mà có thể đạt được đồ tốt hay không, vậy phải xem chính các
ngươi rồi.
- Có thể tới Cốt Hải một chuyến đã mở mang tầm mắt, cũng đã không uổng công cuộc đời này, về phần bảo vật, tùy duyên a.
Thuần Dương Tử vừa cười vừa nói.
Cổ Thuần Tứ Mạch của bọn họ có được rất nhiều bảo vật, bảo khố của bọn họ
người ngoài không cách nào tưởng tượng, cho nên đối với Thuần Dương Tử
mà nói, lịch lãm rèn luyện còn quan trọng hơn bảo vật.
- Truy Phong Kích thì sao?
Nghe được sắp tới Cốt Hải, Liễu Như Yên gần đây dí dỏm thích câu dẫn nhân
tâm cũng nói nhẹ bên tai của Lý Thất Dạ, thời điểm này nàng rất đoan
trang, cũng không có vũ mị khiêu khích nhân tâm.
Trên thực tế, lúc này không chỉ có Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi cũng dùng đôi mắt như thuy thủy nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lúc trước các nàng đi theo Lý Thất Dạ đến đây, trong lòng các nàng tràn
ngập mong ngóng. Bởi vì Lý Thất Dạ từng nói qua, Vô Cấu Tam Tông thất
truyền "Truy Phong Kích" đang ở trong Cốt Hải.
Đối với Liễu Như
Yên cùng Trác Kiếm Thi mà nói, có thể đạt được bảo vật hay không đều
không trọng yếu, đối với các nàng mà nói, các nàng cũng không phải tới
đây vì bảo vật, đi vào Cốt Hải, nếu như có thể được đồ vật gì, như vậy
các nàng là khát vọng có thể tìm về "Truy Phong Kích" bị thất truyền.
Đối với Vô Cấu Tam Tông mà nói, không có gì so quan trọng hơn "Truy Phong Kích".
Lý Thất Dạ nhìn qua hai nàng, cười cười, nói ra:
- Nếu quả thật cơ duyên đến, yên tâm đi, ta sẽ giúp đỡ các ngươi một
tay, cho dù cơ duyên không thuộc về các ngươi, ta cũng sẽ giúp các ngươi đoạt lấy! Ân, những ngày này, sư tỷ muội các ngươi hầu hạ ta thật tốt,
ta cũng không thể bạc đãi Vô Cấu Tam Tông các ngươi được.
Nghe Lý Thất Dạ trêu chọc như thế, sắc mặt Trác Kiếm Thi đỏ lên, Liễu Như Yên
thì cười khẽ một tiếng, một chút cũng không thẹn thùng, nói ra:
- Nếu như công tử gia có thể lưu lại Vô Cấu Tam Tông, chúng ta sẽ hậu đãi ngươi như thần tiên sống.
- Thần tiên sống?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Thần tiên sống dù tốt, nhưng ta trời sinh chính là một người nghèo,
không quen sinh hoạt kiêu xa, ta nên bôn ba với thời gian nghèo khổ của
mình a.
Liễu Như Yên khẽ cáu một tiếng, trừng Lý Thất Dạ một cái, về phần Trác Kiếm Thi chỉ thở dài trong lòng mà thôi, không nói cái gì
nữa, trong nội tâm nàng biết rõ, Vô Cấu Tam Tông không thể
lưu nổi đại
thần như Lý Thất Dạ, đối với Lý Thất Dạ là chân long có thể bay lượn cửu thiên mà nói, chỉ sợ truyền thừa như Vô Cấu Tam Tông cũng chỉ là ngôi
miếu nhỏ mà thôi, miếu nhỏ làm sao có thể lưu được chân long cơ chứ?
- Chuẩn bị cho tốt, chúng ta sắp tới khu vực nước chảy, tốt nhất nội tức, nếu bị nghẹn thì tổn hại dung nhan các ngươi đấy.
Lý Thất Dạ nhìn lên trời, qua một hồi lâu, chậm rãi nói ra.
Nghe được Lý Thất Dạ nhắc nhở, đám người Liễu Như cũng ngừng thở.
Vốn tất cả cốt thuyền phiêu bạt lên cao, phía trên vẫn là hư không mênh mông, giống như không có cuối cùng.
Nhưng mà lúc này cốt thuyền phiêu bạt tới giới tuyến nhất định, đột nhiên
nghe được "Ba" một tiếng, cốt thuyền giống như chạm tới giới hạn nào đó.
Vào thời điểm này, cốt thuyền hình như là vượt qua giới tuyến hai giới, vừa rồi là hư không mênh mông, sau một khắc chính là nước biển chảy ngược,
trong nháy mắt cả cốt thuyền tiến vào biển.
Rầm ào ào, tiếng nước vang lên, trong chốc lát cốt thuyền tiến vào biển cả, cốt thuyền trồi
lên mặt nước. Cả quá trình rất ngắn, đó cũng không phải từ đáy biển tiến lên mặt biển, mà là từ thế giới khác tiến vào biển cả.
Thời điểm cốt thuyền tiến vào mặt biển, một đạo khí tức như núi ập vào mặt, loại khí tức này chỉ có dùng tử vong để hình dung.
Liễu Như Yên sư tỷ muội, Thuần Dương Tử, ba người bọn họ đều là người nhìn
thấy các mặt xã hội, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh vật trước mặt thì bọn
họ vô cùng chấn động.
Tuy trước đó đám người Liễu Như Yên đều
chưa từng tới Cốt Hải, nhưng mà lại từ trong sách cổ tông môn miêu tả về Cốt Hải, nhưng mà từ sách vở nhìn thấy và tự mình nhìn thấy, đây hoàn
toàn là hai chuyện khác nhau.
Cốt Hải giống như tên của nó, là
biển cả xương cốt! Chỉ cần ngươi đứng trên Cốt Hải, mặc kệ ngươi là đứng ở nơi nào của Cốt Hải, phóng nhãn nhìn qua, khắp nơi đều là xương khô,
xương khô thành biển, những lời này dùng để hình dung Cốt Hải, cũng là
từ thỏa đáng nhất mà thôi.
Trên mặt biển Cốt Hải, khắp nơi đều là xương khô, thậm chí có thể nói xương khô chồng chất như núi. Ở chỗ này, xương khô chất thành từng ngọn núi, vô số xương khô chồng chất cùng một chỗ, làm cho bất luận kẻ nào cũng phải rung động khi nhìn thấy.
Đúng là vô số xương khô chồng chất thành núi, cả Cốt Hải lúc này giống như
bị chia cắt. Tại Cốt Hải, ngươi phóng nhãn nhìn lại, rất khó nhìn thấy
biển cả, khắp nơi đều là xương trưangs, khắp nơi đều là xương khô.
Trong vô số ngọn núi xương cô này, Cốt Hải giống như là bị chia cắt thành
từng dòng sông nhỏ hẹp, từng chiếc cốt thuyền trong những ngọn núi xương cốt này, dường như phiêu bạt qua khe nhỏ của cốt hải.
Vô số
xương khô làm cho người nào nhìn thấy cũng nổi da gà, người nhát gan
nhìn thấy một màn trước mắt, tuyệt đối trong lòng sẽ lưu lại bóng mờ cả
đời khó quên.