Một bộ hài cốt phi điểu như vậy. Thật cao nhấc đầu lâu lên, tựa hồ nó là lúc sắp chết đều không
khuất phục. Trên thực tế. Nó ngẩng đầu lên thật cao, không phải là bởi
vì không khuất phục, mà là trong miệng của nó ngậm một mặt trời.
Cái mặt trời này cũng không phải thập phần to lớn, thế nhưng cái mặt
trời này lại phun ra nuốt vào thái dương tinh hỏa vô cùng đáng sợ, tựa
hồ trong thiên địa thái dương tinh hỏa đều hội tụ nơi này.
Một mặt trời loại bỏ túi như vậy, nó tựa hồ có thể rọi sáng một thế giới, dựng dục một thế giới sinh linh.
Còn có một bộ hài cốt to lớn dĩ nhiên là huyền phù ở trên hư không. Một
cỗ hài cốt này còn để lại một tấm da lông, tấm da lông này tản mát ra
trạm lam quang mang, nó dĩ nhiên nâng bộ hài cốt to lớn huyền phù ở trên hư không.
. . .
Nhìn trước mắt từng bộ hài cốt này đều đang lưu lại bảo vật, ở thời gian thấm thoát trôi qua, những bảo vật này vẫn là bảo lưu lại, đây có thể
nghĩ những bảo vật này là trân quý bực nào.
Nhìn trước mắt từng bộ hài cốt như vậy, Hùng Thiên Tí cuối cùng cũng minh bạch Lý Thất Dạ nói cơ duyên là cái gì.
- Vô thượng di bảo.
Thấy được từng bộ hài cốt để lại bảo vật, Liễu Như Yên lầm bầm nói rằng:
- Đây là bảo vật trân quý nhất cường đại nhất của sinh linh đã chết đi.
Trước mắt từng bộ hài cốt này để lại bảo vật đều là vô thượng chi bảo,
có thể được một kiện. Có thể để cho rất nhiều tu sĩ cường giả cả đời
được ích lợi không nhỏ, thế nhưng, nghĩ tới từng kiện vô thượng di bảo
cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
- Nơi này là an toàn dẫn theo.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ ngừng cốt thuyền. Chậm rãi nói rằng.
Lý Thất Dạ ngừng cốt thuyền một lúc lâu, Thuần Dương Tử chém giết mẫu quỷ rốt cục đuổi tới.
- Cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa đem mạng nhỏ nhét vào trong biển.
Khi Thuần Dương Tử rơi vào cốt thuyền, hắn cười khổ một tiếng nói rằng.
Lúc này, thần thái của hắn mặc dù có chút chật vật, thế nhưng vẫn là
thần thái sáng láng.
Đối với Thuần Dương Tử nói, Lý Thất Dạ chỉ là lườm nhìn hắn một cái, nói rằng:
- Đây chỉ là tiểu chiến mà thôi, nói cửu tử nhất sinh. Đó thật là quá
ngoại hạng. Nếu như ngươi là gặp được Cửu Tử Quỷ Mẫu còn sống, vậy chân
chính là cửu tử nhất sinh. Cửu Tử Quỷ Mẫu đã chết, vậy cũng cuối cùng
vẫn là Cửu Tử Quỷ Mẫu đã chết!
Bị Lý Thất Dạ một lời coi nhẹ như thế, Thuần Dương Tử cười khan một tiếng.
Bất quá, không phải không thừa nhận, Thuần Dương Tử đích thật là rất
mạnh đại, đổi lại vậy Thần Hoàng, như Đại Thần Hoàng, gặp Cửu Tử Quỷ
Mẫu, chỉ sợ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà Thuần Dương Tử không chỉ là toàn thân trở ra, nhưng lại chém giết Cửu Tử Quỷ Mẫu, điều này có thể tưởng tượng hắn cường đại rồi.
Qua một lúc lâu sau, Trác Kiếm Thi cũng chém giết Cự Chưởng Thần Hầu, nàng đứng ở trên cốt thuyền, phiêu nhiên mà đến.
Khi nàng đứng ở trên cốt thuyền phiêu nhiên đi tới, chính là xiêm y bay
bay, vẫn là tuyệt thế khuynh thành, xinh đẹp ưu nhã, nhìn thấy Trác Kiếm Thi lúc này, ngươi rất khó tưởng tượng bộ dáng khiêng búa lớn của nàng
vừa rồi.
Trác Kiếm Thi bay xuống trên cốt thuyền, nhìn chung quanh, không có nói
nhiều, từ đầu tới cuối đều là ưu nhã quý khí, mị lực thành thục như
thiếu phụ, thật sự là khiến người khuynh đảo.
Đứng ở trên boong thuyền, Thuần Dương Tử không khỏi giương mắt nhìn
quanh, nhìn trên mặt biển từng bộ hài cốt, không khỏi sợ hãi than nói
rằng:
- Di lưu chi bảo đều cường đại như vậy, có thể tưởng tượng chúng nó lúc còn sống là bực nào vô địch, bực nào đáng sợ.
Lại tỉ mỉ suy nghĩ một chút, những sinh linh này khi còn sống đều là vô
cùng cường đại, có thể nói vô địch, thế nhưng, cuối cùng lại toàn bộ
thảm chết ở chỗ này, Cốt Hải đáng sợ, khiến người cực độ kinh hãi.
- Được rồi, cơ duyên ngay trước mắt các ngươi, có thể đạt được cơ duyên hay không, vậy phải xem tạo hóa của chính các ngươi.
Lúc này Lý Thất Dạ thả bánh lái, ngồi ở bên cạnh Tiên Nữ, cười đối với đám người Thuần Dương Tử nói rằng.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Thuần Dương Tử bọn họ đều không khỏi
nhìn trước mắt từng bộ hài cốt,
nơi này từng món di bảo đều là hết sức
cường đại, muốn từ trong nhiều di bảo như vậy lựa chọn một kiện, thực sự cũng không phải một chuyện dễ dàng.
- Công tử gia, có thể đem nơi này toàn bộ di bảo cuốn sạch hết đi hay không?
Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng, quyến rũ động lòng người, đối với Lý
Thất Dạ chớp chớp mắt đẹp, ba quang dịu dàng, khiến người hơi bị tiêu
hồn.
- Có thể, chỉ cần ngươi đủ cường đại.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói rằng:
- Bất quá, nếu như ngươi muốn đem nơi này toàn bộ bảo vật cuốn sạch
không còn, quản chi, điều này sẽ để cái hải vực này nổi lên bạo động,
chuyện như vậy, Tiên Đế cũng không muốn đi làm.
- Ta đây cũng chỉ chọn một kiện thôi.
Liễu Như Yên nghe nói như thế, cười duyên một tiếng, nói rằng:
- Ta chính là tuổi thanh xuân, lại không muốn trở thành một xương khô ở nơi này.
Thuần Dương Tử nhìn cái hải vực này từng bộ hài cốt, hắn cười đối với Lý Thất Dạ nói rằng:
- Lý huynh là thông kim bác cổ, nếu đến chỗ này, Lý huynh chỉ cho ta một con đường sáng làm sao? Món vô thượng di bảo nào là thích hợp với ta
đây?
Thuần Dương Tử là một người trầm mặc, thế nhưng, lúc này hắn nói ra lời này, đều có vẻ có vài phần giảo hoạt.
Nghe được Thuần Dương Tử nói, Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt cười, nói rằng:
- Ngươi cũng đã khiêm tốn thỉnh giáo, ta đây sẽ nói cho ngươi biết.
Ngươi từ nơi này vẫn đi về phía đông, khi ngươi thấy có một tòa địa
phương thoạt nhìn như núi cao thì dừng lại, ngọn núi này trên đỉnh núi
là đỏ ngầu, thoạt nhìn như là trong tảng đá chảy ra tiên huyết. Ngươi
leo lên đến, có thể đạt được thứ tốt hay không phải xem vận số của chính ngươi.
Nghe được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Thuần Dương Tử liền ôm quyền, vừa cười vừa nói:
- Đa tạ Lý huynh chỉ điểm, tiểu đệ lần này đến thử một lần.
Nói xong nhảy lên cốt thuyền, nhắm Lý Thất Dạ chỉ phương hướng bay đi.
- Công tử gia sẽ không chỉ điểm ta một chút chứ?
Liễu Như Yên bộ dáng quyến rũ động lòng người, nũng nịu đối với Lý Thất Dạ cười duyên nói rằng.
Lý Thất Dạ nhìn nàng quyến rũ động lòng người, chỉ là cười cười, nói rằng:
- Cũng được, xem ở phần tình sư tỷ muội các ngươi hậu đãi, ta là làm người tốt liền làm đến cùng, dẫn ngươi đi một chỗ.
Nói rồi, thúc giục cốt thuyền nhắm về một hướng khác chạy tới.
Cốt thuyền xuyên toa ở trên một cái hải vực này, cuối cùng dừng ở phía trước một hòn đảo.
Ở một cái hải vực như vậy, có thể gặp phải một hòn đảo, đó là sự tình
không thể tưởng tượng. Hòn đảo này chính là vụ khí lượn lờ, một hòn đảo
như vậy, càng có thêm vài phần tiên cảnh dáng dấp, nếu một hòn đảo này
là xuất hiện ở trong Bích Hải Lam Thiên, chỉ sợ sẽ khiến người cho rằng
là tiên đảo.
Ở trong hòn đảo này, vụ khí lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được một tòa tấm
bia đá, tòa tấm bia đá này cực kỳ cao to, tựa hồ có thể cao bằng trời.