Mặc dù là như thế, trong nội tâm Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng vô cùng vui vẻ, nếu như có thể thu hồi Truy Phong Kích thất truyền của Vô
Cấu Tam Tông, như vậy đối với Vô Cấu Tam Tông bọn họ mà nói, thật sự là
chuyện tốt.
Lý Thất Dạ điều khiển cốt thuyền chạy ra khỏi hải vực, cốt thuyền giống
như giao long, dán trên mặt biển chạy nhanh về phía trước, có cảm giác
vượt qua sóng gió.
Dưới tốc độ cực nhanh của cốt thuyền, cốt thuyền rất nhanh đã rời khỏi
vùng biển bình tĩnh an toàn nơi đây, rời khỏi vùng biển che chở mọi
người.
Sau khi rời khỏi khu vực biển an toàn, lập tức tiến vào khu vực nguy
hiểm, vào thời điểm này đám người Thuần Dương Tử đã chuẩn bị tốt việc
động thủ, tùy thời đều có thể chém giết những xương khô có công kích
cường đại kia.
Nhưng mà thời điểm đám người Thuần Dương Tử đã làm tốt chuẩn bị tùy thời sẽ gặp nguy hiểm, khu vực nguy hiểm này không ngờ rất bình tĩnh, ở chỗ
này, không có xương khô bay qua, càng không có xương khô nào giết tới
tận cửa.
Mà đám người Thuần Dương Tử đã chuẩn bị tốt sẽ đại chiến với xương khô
cường đại một hồi, nhưng mà, giờ này khắc này, trong hải vực cực kỳ bình tĩnh, chuyện này hoàn toàn vượt qua dự kiến của bọn họ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Như Yên cũng nhìn qua chung quanh, phát hiện trên mặt biển vô cùng
bình tĩnh, trừ những xương cốt to lên trên biển ra, không có cái gì, cả
mặt biển cho ngời ta cảm giác tĩnh lặng trống trải.
Lúc vừa mới đi tới hải vực này, nơi này cực kỳ náo nhiệt, trên bầu trời
có xương khô bay lượn, trên biển có xương khô đi lại, bọn chúng đang
chém giết cửu tử quỷ mẫu, cự chưởng thần hầu.
Vào giờ phút này, các xương khô bay lượn cũng không trông thấy, dường như chúng trong một đêm rút lui toàn bộ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Thất Dạ cầm lái thuận miệng hỏi một câu.
- Xương khô cũng không trông thấy.
Liễu Như Yên nói ra:
- Chúng ta lúc vừa tới đây nơi này cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đều có xương khô bay lượn, hiện tại một cái cũng không thấy.
Liễu Như Yên vừa nói ra câu này, ánh mắt Lý Thất Dạ nhảy lên, thân ảnh
hắn lóe lên, lập tức từ trong thuyền đứng trên bong thuyền, lúc này ánh
mắt Lý Thất Dạ thập phần sắc bén, ánh mắt giống như tia chớp quét qua
hải vực.
- Nên đến.
Ánh mắt Lý Thất Dạ quét qua hải vực này, sau đó chậm rãi nói ra.
- Cái gì nên đến?
Lý Thất Dạ nói câu này làm cho đám người Liễu Như Yên cũng phải giật mình, Trác Kiếm Thi nói ra.
- Bóng mờ Cốt Hải, nên đến.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào mặt biển, chậm rãi nói ra:
- Nhưng mà bóng ma này xuất hiện, những xương khô sẽ không thấy mặt.
Bằng không thì vì cái gì chúng ta ở khu vực di bảo không nhìn thấy xương khô nào, vì cái gì hải vực này bình tĩnh và an tĩnh như vậy.
- Phiến hải vực di bảo là hang ổ của bóng mờ hay sao?
Thuần Dương Tử nói ra.
- Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Nếu như bóng mờ Cốt Hải xuất hiện, nơi nó vừa xuất hiện chính là khu
vực di bảo chúng ta vừa đi, cho nên, khu hải vực này chính là khu vực an toàn, không có hung linh xuất hiện.
- Xem kìa, đó là cái gì, bóng mờ!
Vào thời điểm này, Liễu Như Yên quát to một tiếng, chỉ vào một hướng bên trái.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy nơi Liễu Như Yên chỉ có một bóng mờ bóng mờ này di động rất chậm, tốc độ thoạt nhìn rất chậm chạp.
Phải biết rằng nước biển nơi đây đục ngầu, nước biển đục như thế trên cơ bản không thể có bóng gì đó.
Nói đến cũng quỷ dị, cái bóng mờ này lại hiện ra rõ ràng trong mặt biển đục ngầu, rất là quỷ dị.
- Rốt cục đã tới!
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào bóng ma này, ánh mắt sáng lên, chậm rãi nói ra.
Lý Thất Dạ có thần thái như thế, Trác Kiếm Thi các nàng chưa từng nhìn
thấy bao giờ, cho dù có vô số bảo vật bày ra trước mặt Lý Thất Dạ, Lý
Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không nháy, nhìn như cặn bã.
Nhưng mà bóng mờ lại làm cho Lý Thất Dạ coi trọng như thế, giống như
tiên bảo tuyệt thế vô song, lúc này làm cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm
Thi cũng phải sinh lòng hiếu kỳ, bóng mờ như vậy rốt cuộc là thứ gì, cái bóng mờ này có tác dụng là gì.
- Các ngươi chờ ở nơi này!
Lý
Thất Dạ phân phó đám người Liễu Như Yên một tiếng, lúc này hắn lấy ra một kiện bảo vật, ném vào trong nước biển.
Lý Thất Dạ ném vào trong nước biển là một cái phi toa không lớn, phi toa này toàn thân óng ánh, giống như dùng thủy tinh chế tạo mà thành.
Lúc này Lý Thất Dạ nhảy vào trong phi toa, nghe được "Vèo" một tiếng,
phi toa lập tức chui vào trong nước biển, trong nháy mắt biến mất không
còn thấy gì cả.
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Thuần Dương Tử cũng phải trợn mắt
há hốc mồm, mọi người đều biết, trong Cốt Hải, nếu như rơi vào trong
nước biển, vậy thì phải chết không nghi ngờ, bất kể là vật vật gì cũng
không thể nổi trong cốt hải, trừ phi ngươi hóa thành một bộ xương trắng.
Bên trong Cốt Hải, mặc kệ ngươi là người sống cũng tốt, bảo vật cũng
được, một khi rơi vào thì sẽ chìm xuống, sẽ không nổi lên, ngoại trừ
cốt thuyền.
Hiện tại Lý Thất Dạ ném ra một cái thuyền giống như phi toa, lại có thể
qua lại tự nhiên trong Cốt Hải, một bảo vật như vậy, đây là khó lường cỡ nào.
Bảo vật như vậy tuyệt đối sẽ làm cho người ta thèm chảy nước miếng, có
được bảo vật như vậy, ý nghĩa có thể qua lại tự do trong Cốt Hải, có thể du lịch bất cứ nơi nào trong Cốt Hải.
Đám người Thuần Dương Tử đương nhiên không biết, Lý Thất Dạ có chiếc phi toa này, chính là thứ Lý Thất Dạ mượn từ chỗ Bạch Cốt Đảo chủ, chiếc
thuyền nhỏ này ở bên trong Cốt Hải trở nên không giống tầm thường, nó
thậm chí có thể tự do qua lại trong Cốt Hải.
Cũng chính bởi vì như thế. Bạch Cốt Đảo chủ xem cái thuyền nhỏ này như
tính mạng của mình, đối với hắn mà nói, không có bảo vật gì có thể so
sánh với chiếc thuyền nhỏ của hắn.
Vao thời điểm này, bóng mờ vốn du động chậm chạp trong nước biển. Dường
như nó đột nhiên chạy thục mạng, trong nháy mắt bóng mờ trong nước biển
biến mất ở chân trời.
Nhìn qua bóng mờ biến mất ở chân trời biển cả, đám người Liễu Như Yên cũng biết Lý Thất Dạ đang truy đuổi bóng mờ.
- Bóng mờ này là thứ gì?
Hùng Thiên Tí nhìn qua mặt biển, cũng thì thào nói. Trong dùng biển này. Lý Thất Dạ không đặt tất cả bảo vật vào trong lòng, nhưng mà một bóng
mờ có thể làm cho hắn không quan tâm tất cả, bóng mờ như vậy rốt cuộc là cái gì.
Trên thực tế, đám người Thuần Dương Tử cũng không biết bóng mờ là vật
gì, bọn họ thậm chí lần đầu tiên nghe được truyền thuyết về bóng mờ.
- Này, Thuần Dương đảo chủ, Cổ Thuần Tứ Mạch của các ngươi được xưng là
truyền thừa xưa nhất trong Thiên Linh Giới, chẳng lẽ Cổ Thuần Tứ Mạch
các ngươi không có ghi lại về thứ này sao?
Liễu Như Yên thật sự hiếu kỳ về bóng mờ, liền hỏi Thuần Dương Tử.
Thuần Dương Tử cười khổ một tiếng. Lắc đầu nói ra:
- Nếu như ta biết rõ, cũng không cần phải gạt Liễu Tông chủ, Cổ Thuần
Tứ Mạch chúng ta thật sự không có ghi chép về bóng mờ ở Cốt Hải này.