Nhưng mà Lý Thất Dạ biết rõ
còn có một tia hy vọng, chính là con cóc này, chính là vạn lô thần năm
đó bọn họ nuôi dưỡng! Năm đó con cóc này chính là nơi niêm phong Dược
Thần Đại Điển của âm nha và dược thần.
Lúc đó tên dược thần từng nói đùa con cóc này là tinh hoa của hắn, ai
ngờ con cóc này chính là chân truyền của hắn, là đạo thống của hắn!
Nhưng mà không ngờ con cóc lại đào tẩu! Khiến cho câu nói đùa này về sau không có hiệu quả!
Đời sau Lý Thất Dạ vẫn đi tìm vạn lô thần, vẫn muốn tìm Dược Thần Đại
Điển về, đáng tiếc vẫn không tìm ra nó. Nhưng mà ở kiếp này, đoạt lại
thân thể, rốt cuộc Lý Thất Dạ đã tìm được vạn lô thần, càng tìm được
Dược Thần Đại Điển.
Nâng vạn lô thần nhìn như con cóc này, Lý Thất Dạ cười nói:
- Dược phong tử, ở kiếp này chỉ sợ ta phải lấn át hào quang của ngươi rồi.
Nói đến đây, hắn cười rộ lên, nhưng mà sau khi hắn cười một lúc lại ... Buồn... Ảm đạm.
Đây là trí nhớ đáng nhớ, hắn chìm nổi trăm vạn năm, sống trong huyết
tinh và giết chóc, từ thời đại hoang mãn tới bây giờ, hắn bị người ta
đuổi giết, bị người ta chặt đứt rễ, phản công địch nhân, tính toán thiên hạ, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, vào thời đại cổ minh, càng
có huyết vũ ngập trời. Trong tàn sát chư thần, diệt vạn tiên, đối với
hắn mà nói đây là thời kỳ gian khó, đến thời đại chư đế. Đây là thời
điểm hắn phản công tiên ma, là thời đại chìm nổi, hắn bồi dưỡng ra một
đám tiên hiền, thậm chí là bồi dưỡng được tiên đế, hắn hao hết vô số tâm huyết. Hao hết vô số nội tình, chính là có ngày phá được tiên ma động!
Nhưng mà trí nhớ về thời đại của dược thần, đối với âm quạ như hắn mà
nói, là thuần túy nhất trên đời, là thời đại ham học hỏi, là thời đại
nếm bách thảo luyện vạn đan, ở thời đại đó hắn cũng tốt, dược thần cũng
được, đó là thời điểm lục lọi con đường luyện đan, đặt cơ sở cho nhân
loại và chín giới.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, thu hồi suy nghĩ, cầm con cóc lên, quát:
- Mở ra!
Thời điểm con cóc rơi xuống, đã hóa thành bảo lô cực lớncon cóc ngồi xổm trên đất, há to cái miệng ra, phun chư thiên tinh khí ra ngoài..
Sóng nhiệt trước mặt phả tới, làm cho Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, hắn ngửi mùi thuốc trên bảo lô, thì thào nói:
- Vạn lô thần, không hổ là vĩnh hằng đệ nhất lô, không uổng công ta năm
đó đuổi bắt khắp chín giới, hao tổn thiên địa tài bảo nuôi dưỡng, cái lò này trong tay, đan dược nghịch thiên cải mệnh gì đó vô cùng đơn giản.
Vạn lô thần, chỉ sợ thế nhân chưa từng nghe qua lô thần này, chính thức
hiểu được tất cả huyền bí của cái lò này, đương thời chỉ có mình Lý Thất Dạ mà thôi.
Cái lò này không đơn giản chỉ luyện đan, cái ló này phối hợp với Dược
Thần Đại Điển vô thượng dược đạo, như vậy nó sẽ có uy lực kinh thiên,
nghịch thiên cải mệnh.
Vạn lô thần, tại Lý Thất Dạ trong mắt đó là muôn đời đệ nhất lô! Nó cùng với khác lô thần bất đồng, mặt khác lô thần từ phía trên địa mà sinh về sau, trên cơ bản sẽ không lại di động, chính là sống ở chỗ địa phương,
chỉ có thể ở chỗ đó nuốt nạp thiên địa tinh khí, bao hàm dưỡng lò lửa.
Mà vạn lô thần này, nó có thể tự mình đi giống như con cóc, có thể đi
khắp thiên hạ, hơn nữa nó có thể tự đi tìm hỏa chủng ăn, có thể tìm
linh đan dược thảo ăn, khi nó sống càng lâu, nó ăn càng trân quý, hỏa
chính và linh đan bình thường không lọt vào mắt của nó!
Chính vì như thế, chuyện này làm cho vạn lô thần chính là lò lửa và dược tàng vô song!
Đồng thời vạn lô thần tốc độ cực nhanh, từ xưa đến nay, không có người
nào bắt được nó. Trên thực tế cho dù có người gặp nó cũng không đặt
trong lòng, một con cóc bình thường ngồi trên đất, cho dù là kẻ nào cũng không đi lưu ý tới nó.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thu hồi con cóc, ngã ngồi xuống đất, tiếp tục tu luyện.
Thời điểm Tẩy Nhan Cổ Phái chiến thắng trở về, rốt
cục có môn phái nhận
được tin tức, trong khoảng thời gian ngắn không biết bao nhiêu đại giáo
cương quốc, bao nhiêu cổ tông bí phái gào thét vang dội! Chuyến đi Ma
Bối Lĩnh này toàn quân bị diệt, đối với đại giáo cương quốc danh chấn
không biết bao nhiêu năm mà nói, chuyện này càng là sỉ nhục to lớn.
Trong Thanh Huyền quốc gia cổ, trong cổ điện cổ xưa, Thanh Huyền thiên
tử trên người mang theo thanh khí đang báo cáo với hoàng giả về chuyến
đi Ma Bối Lĩnh này, mà hoàng giả ngồi trên cao chính là Thánh Hoàng uy
trấn bát hoang, hoàng khí phun ra nuốt vào khiến người ta run rẩy! Cho
dù Cổ Thánh gặp được cũng biến sắc sợ hãi.
- Tẩy Nhan Cổ Phái --
Hoàng giả ngồi trên cao, giọng nói như có lực từ, thần uy vô cùng, trầm giọng nói:
- Trùng chết trăm năm vẫn còn cương! Minh Nhân tiên đế không hổ là người khai sáng thời đại chư đế! Suy sụp lâu như vậy vẫn có thủ đoạn.
Thanh Huyền thiên tử ở dưới không nói tiếng nào, chỉ lắng nghe..
- Không vội, không vội đi tìm Tẩy Nhan Cổ Phái tính sổ!
Cuối cùng nhất hoàng giả ngồi trên cao nói ra:
- Chúng ta nên chờ đi, chắc chắn sẽ có người đi tìm Tẩy Nhan Cổ Phái gây phiền toái, chúng ta bàng quan là được. Việc này tuy ngươi không có
được thần vật, cũng không có gì lớn, quốc gia cổ chúng ta không thiếu
bảo vật! Ngươi tạm thời an tâm tu hành đi, trong kiếp này, ngươi nếu
chịu tải thiên mệnh, quốc gia cổ sẽ có tiên đế thứ ba.
Thanh Huyền thiên tử ứng một tiếng, cuối cùng rời khỏi.
- Hào nhi --
Trong Nam Thiên thượng quốc, có một lão giả nhận được tin tức thì kêu
thảm một tiếng, với tư cách cường giả nhưng hắn suýt nữa hôn mê.
Cuối cùng lão giả này chuẩn bị bộc phát, oán hận nói:
- Thù này không báo, Nam Thiên thế gia thề không làm người!
Lão giả này tiến vào hoàng thành Nam Thiên thượng quốc, tìm tới hoàng
giả Nam Thiên thượng quốc, khẩn cầu hoàng giả phát binh, đồ diệt Tẩy
Nhan Cổ Phái, báo thù cho con hắn là Nam Thiên Hào.
Đối với lão giả khẩn cầu, hoàng giả cao cao tại thượng nói:
- Tẩy Nhan Cổ Phái nằm trong ranh giới Bảo Thánh thượng quốc, Thánh
Thiên giáo không thích chúng ta phát binh trong ranh giới của bọn họ!
Đương thời lão tổ Thánh Thiên giáo vẫn còn, không thể dễ dàng đắc tội
Thánh Thiên giáo. Ta phái sứ giả đi liên lạc với Thánh Thiên giáo một
hai, về phần hung thủ giết Hào nhi, tuyệt đối không bỏ qua, chờ hoàng
nhi của ta xuất quan, ta sẽ bảo hắn đi một chuyến, báo thù cho Hào nhi.
Đối với hoàng giả quyết định như vậy, lão giả mặc dù còn không cam lòng, nhưng chỉ có thể như thế.
Mà ở trong Bảo Thánh thượng quốc, bảo thánh nhân hoàng nghe Thánh Thiên
Đạo báo cáo, hắn ngồi cao trên ghế rồng, lúc này sắc mặt âm trầm như
nước, cuối cùng nói:
- Đế vật! Lại là đế vật!
Năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái dùng ý chí tiên đế áp hắn, đối với hoàng giả
không ai bì nổi như hắn mà nói, biệt khuất đến lợi hại! Nhưng mà lại
không thể làm gì, cho dù cường đại như hắn cũng không có nắm chắc nhẹ
nhàng đối mặt đế vật, trừ phi là không có lựa chọn khác.
- Lão tổ còn không xuất thế, cơn tức này chúng ta tạm thời nhịn một chút!