Đế Bá

Lục Hoàng. (1)


trước sau

Cốt thuyền đang tiến tới, trong quá trình chạy nhanh, đám người Liễu Như Yên nhìn thấy lực lượng chúa tể càn khôn này, dưới lực lượng này quản chi đám người Thuần Dương Tử cũng phải rùng mình, lực lượng này quá cường đại.

- Mộng Trấn Thiên sắp trở thành Tiên Đế sao?

Trác Kiếm Thi nhìn qua một màn như vậy, sắc mặt trầm xuống nói ra.

Thuần Dương Tử nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:

- Không là Tiên Đế, chỉ sợ còn cách không xa, thời điểm thiên mệnh hội tụ chỉ sợ hắn sẽ là người gần với Tiên Đế nhất, nếu như trong cửu giới không có người đồng cấp tranh thiên mệnh với hắn, hắn thật sự có cơ hội trở thành Tiên Đế!

- Yên tâm, Mộng Trấn Thiên trở thành Tiên Đế, muốn thành Tiên Đế, không phải công tử của chúng ta thì không ai hơn.

Liễu Như Yên nhìn qua Lý Thất Dạ cười khẽ nói.

Thương thế Lý Thất Dạ còn chưa có tốt, nghe Liễu Như Yên nói như vậy, hắn lúc này cười to lên, nói ra:

- Nha đầu ngươi thật sự có lòng tin vào ta nha!

- Đây là đương nhiên.

Liễu Như Yên cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đẹp trông mong, nói ra:

- Đối mặt với lực lượng chúa tể càn khôn như thế, công tử gia ngay cả nhíu mày cũng không có, coi như không quan trọng, nói rõ công tử gia không đặt Mộng Trấn Thiên trong lòng.

Liễu Như Yên nói ra lời này làm cho Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:

- Thế này trở thành Tiên Đế, chỉ có Lý Thất Dạ ta, người khác chỉ là xương khô trên con đường này mà thôi.

Lý Thất Dạ nói ra lời này, thập phần bình tĩnh, giọng điệu bình thản nói ra, nhưng mà trong giọng điệu bình thản này lại mang theo khí phách bá đạo khôn cùng.

Vào lúc hắn nói chuyện bình thản như vậy, dường như Tiên Đế trong mắt của hắn cũng chỉ là Tiên Đế, giọng điệu của hắn sẽ không biến hóa chút nào cả.

Lý Thất Dạ nói chuyện bình thản như vậy, làm cho đám người Thuần Dương Tử trong nội tâm sinh ra chấn động mạnh, khẩu khí bình thản này, lời nói bá đạo này, chuyện này đầy đủ nói rõ Lý Thất Dạ tin tưởng to lớn ra sao!

Đối mặt đối thủ như Mộng Trấn Thiên, lại có mấy người xem như không quan trọng, chỉ có Lý Thất Dạ, căn bản là không để trong lòng! Tự tin như thế làm cho người ta khó mà tưởng tượng ra được.

Người như vậy không phải tên điên thì chắc chắn có tự tin tuyệt đối, nhưng mà Thuần Dương Tử biết rõ, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải tên điên!

Ở giữa hồ, trước tế đàn, qua thật lâu mọi người mới khôi phục tinh thần lại.

- Nơi này là bảo địa ngộ đạo.

Có Đại Hiền thế hệ trước thoáng cái hiểu được. Chậm rãi nói ra.

Trên khối đại lục này có hai đạo hào quang tỏa sáng, Mộng Trấn Thiên độc chiếm một, một còn lại đang tỏa sáng, thậm chí từ dị tượng có người sẽ nghĩ Tiên Đế đang xuất hiện.

Hiện tại nơi này trong mắt mọi người chính là bảo địa, không ngừng vây quanh nơi đây. Vào giờ phút này mọi người ý thức được, nếu như có thể tiến vào tháp bát giác ngộ đạo, cho dù không thể như Mộng Trấn Thiên thì cả đời này chắc chắn sẽ có lợi ích không nhỏ.

Nhưng mà vấn đè là, không ai có thể đi vào, cho dù là Tốc Đạo Thiên Thần cường đại như vậy cũng không thể đi vào.

Thời điểm mọi người đang thúc thủ vô sách, lúc này cũng nói không khéo, hào quang của tháp bát giác bắn ra ngoài, hào quang lập tức hóa thành loại binh khí.

Nhưng không biết vào lúc nào, đột nhiên có một đạo hào quag lóe lên biến thành con thuyền nhỏ.

Sau khi hào quang hóa thành con thuyền nhỏ, tên tu sĩ cách nó gần nhất hiếu kỳ nhảy lên con thuyền nhỏ này, ở trước mắt bao người, con thuyền nhỏ này tiến tới tháp bát giác.

Trong nháy mắt con thuyền nhỏ đưa tu sĩ này tới tháp bát giác. Tên tu sĩ này vui mừng như điên hét lên:

- Ta tiến đến!

Hắn còn chưa nói xong, nhảy ra khỏi con thuyền nhỏ, phóng thẳng vào tháp bát giác.

"Phanh" một tiếng nổ sinh ra, nhưng mà tên tu sĩ này hưng phấn quá mức. Còn chưa có tiến tới tháp bát giác đã bị tiểu tháp bát giác nện xuống, thoáng cái trấn áp thành thịt vụn, hóa thành huyết thủy.

Trong lúc nhất thời, tràng diện yên tĩnh tới cực điểm, tất cả mọi người nhìn qua một màn trước mắt này.

- Con thuyền nhỏ này thể mang người ta đi vào!

Có người phục hồi tinh thần lại, lập tức ý thức được cái gì, lúc này quát to một tiếng, hắn vừa nói ra lời này thì
có người che miệng hắn lại, nhưng mà đã trễ, tất cả mọi người nghe được hắn nói.

Vào lúc này tất cả mọi người kịp thời phản ứng, tất cả mọi người muốn vọt tới con thuyền nhỏ ở cửa ra vào, nhưng phản ứng nhanh nhất vẫn là Tốc Đạo Thiên Thần, hắn thoáng đứng lên, tiến tới biên giới, một mình ngăn chặn cửa vào, cũng chờ hào quang xuất hiện.

Thời điểm Tốc Đạo Thiên Thần ngăn chặn cửa vào thì mọi người nhao nhao dừng lại, Tốc Đạo Thiên Thần thực lực ra sao mọi người rõ như ban ngày, lúc này Tốc Đạo Thiên Thần ngăn chặn cửa vào, bất kể là ai, muốn khiêu chiến Tốc Đạo Thiên Thần phải suy nghĩ kỹ bản thân mình đủ cân lượng hay chưa.

Tốc Đạo Thiên Thần thật sự rất cường đại, đó cũng không phải ý nghĩa không người nào dám khiêu chiến hắn, ngay vào lúc Tốc Đạo Thiên Thần ngăn chặn cửa vào thì có một hoàng giả bước tới, hắn giằng co với Tốc Đạo Thiên Thần.

- Hiền chất, ngươi tạm nhường một bước, chờ ta sau khi đi vào, ngươi đi vào cũng không muộn.

Tên hoàng giả này là một trung niên, thần thái âm lãnh.

Tên hoàng giả trung niên này bất cứ phương diện nào cũng không xuất sắc, dường như hắn thực sự không phải là người có khí thế kinh người, huyết khí trùng thiên, thân ảnh của hắn rất đại chúng.

Ánh mắt của hắn tuy thập phần lăng lệ, nhưng mà thần thái âm lãnh của hắn có vài phần ngốc trệ, giống như bộ mặt của hắn bị tê liệt.

Trên thực tế nhìn thấy nam tử trung niên này, nhiều người không nhận ra hắn, thậm chí không có ai biết lai lịch của hắn.

Một người ngay cả mọi người không ai nhận ra lại dám đi tới trước mặt Tốc Đạo Thiên Thần nói như vậy, điều này thật sự làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

- Người kia là ai nha?

Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người nhao nhao thấp giọng nghị luận, đều suy đoán lai lịch của nam tử trung niên trước mặt.

- Lục Hoàng, ngươi chưa đủ tư cách cao cao tại thượng trước mặt của ta.

Đối với nam tử trung niên hùng hổ dọa người, Tốc Đạo Thiên Thần cũng không sợ, chỉ bình thản nói một câu.

- Hiền chất, ta đây không phải kẻ tự cao tự đại.

Tên nam tử trung niên gọi là Lục Hoàng âm lãnh nói:

- Ta chỉ có lòng ái tài mới nhắc nhở một câu, cho ngươi cơ hội nhường đường.

- Thật ngông cuồng a.

Nghe nam tử trung niên hùng hổ dọa người với Tốc Đạo Thiên Thần như thế, có tu sĩ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Đại Thần Hoàng cũng không dám ở trước mặt Tốc Đạo Thiên Thần nói ra lời vô lễ như thế.

Đối với nam tử trung niên này, Tốc Đạo Thiên Thần không cho chút tình cảm này, một ngụm cự tuyệt, nhàn nhạt nói:

- Lục Hoàng nâng đỡ, tại hạ tạ ơn, Lục Hoàng muốn đi vào, vậy phải xếp sau ta rồi.

Nam tử trung niên là hùng hổ dọa người, nhưng mà, Tốc Đạo Thiên Thần cũng không có ý tứ yếu thế, hắn cũng cường hoành, đồng dạng lãnh ngạo, căn bản không để cho đối phương tình cảm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện