Tồn tại như hắn, ngày bình thường cho dù là Thần Hoàng đích thân tới,
quản chi là Mộng Trấn Thiên có tới, chỉ sợ hắn đều lười nhìn nhiều,
nhưng mà hắn lại rất coi trọng Diệp Tiểu Tiểu, nếu không phải có Lý Thất Dạ ở đây, có lẽ hắn đã sớm đoạt đồ đệ.
- Chuyện gì cũng có thể tìm ngươi sao?
Diệp Tiểu Tiểu nghe được Cửu Chung Thần Tổ nói như vậy, vỗ trán, ngẫm lại, nói ra.
- Đúng!
Cửu Chung Thần Tổ cười ha hả nói:
- Chỉ cần ta có thể làm được, chuyện gì cũng có thể.
- Vậy thì tốt, ta cũng có một việc muốn phiền toái ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu chớp mắt đáng yêu, dí dỏm nói.
- Không ngại nói nghe một chút.
Cửu Chung Thần Tổ cười ha hả. Đối với người khác Cửu Chung Thần Tổ chẳng muốn nhìn nhiều, đối với Diệp Tiểu Tiểu hắn là thập phần ưu ái.
Nếu như Diệp Tiểu Tiểu không bị người khác định ra, hắn hận không thể tự mình hộ đạo cho Diệp Tiểu Tiểu, nhìn nàng trở thành thụ tổ vô địch.
- Chuyệ của ta rât đơn giản.
Diệp Tiểu Tiểu cười rộ lên, chỉ vào Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi giúp ta trấn áp tự đại vương này, làm cho hắn vĩnh viễn không
thoát thân khỏi đây, hừ, xem hắn còn dám hung hăng càn quấy hay không?
- Ách ——
Cửu Chung Thần Tổ thoáng im lặng, hắn cũng thật không ngờ Diệp Tiểu Tiểu lại yêu cầu như vậy.
- Việc này, việc này chỉ sợ ta lực bất tòng tâm.
Cuối cùng Cửu Chung Thần Tổ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu nói
ra. Hắn đương nhiên biết rõ mình đang đối mặt với tồn tại thế nào, cho
dù hắn thực sự có tâm này cũng không làm được.
- Hừ, vừa mới nói xong dây, chuyện gì cũng có thể tìm ngươi, hiện tại lại đổi ý.
Diệp Tiểu Tiểu không hài lòng.
- Trừ chuyện này.
Cửu Chung Thần Tổ cười khan một tiếng, thần thái xấu hổ, nói ra:
- Trừ chuyện này ra, chuyện khác tại Thần Thụ Lĩnh ta có thể lam chủ.
- Trừ chuyện này, ta cũng không có chuyện gì khác.
Diệp Tiểu Tiểu lầm bầm thì thầm nói:
- Bổn cô nương chỉ muốn nhìn bộ dáng tự đại vương bị trấn áp.
Nhìn qua bộ dáng Diệp Tiểu Tiểu, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng gõ trán của nàng, nói:
- Như thế nào lại không có chuyện khác, ngươi có thể đi hỏi hắn, hỏi một câu tiên dược trường sinh ở nơi nào, bảo hắn giúp một tay, cầm tiên
dược trường sinh tới tay.
- Cũng đúng!
Nghe Lý Thất Dạ nhắc nhở như vậy, Diệp Tiểu Tiểu ánh mắt sáng ngời, ánh mắt sáng lóng lánh.
Lý Thất Dạ mới mở miệng, Cửu Chung Thần Tổ lập tức vẻ mặt đau khổ, hắn cười khổ nói:
- Công tử là thần nhân thông thiên, Thần Thụ Lĩnh có tiên dược trường
sinh hay không, công tử biết rõ hơn bất cứ kẻ nào. Cửu giới chỉ là nơi
phàm tục, làm gì có tiên dược trường sinh cơ chứ, đây cũng chỉ là một ít ngu xuẩn nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
- Thật không có sao?
Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ, sau khi tới Thần Chỉ Châu, nàng cũng nghe không
ít người nói tiên dược trường sinh, chuyện này làm cho nàng sinh ra hứng thú với tiên dược trường sinh.
- Thật không có.
Cửu Chung Thần Tổ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Cửu giới làm sao có tiên dược trường sinh chứ, nếu thật sự có thuốc
này, Tiên Đế đã sớm động thủ, còn cần đám phế vật kia đi tìm sao?
Diệp Tiểu Tiểu nghe nói như thế, cũng hiểu được Cửu Chung Thần Tổ nói không sai.
- Tiên dược trường sinh, cái này chỉ sợ là không có.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói ra:
- Nhưng mà, ta biết rõ, tại Thần Thụ Lĩnh có một gốc thần dược khó
lường. Nếu như trí nhớ của ta còn không phải rất mơ hồ, dường như ở
trong sơn cốc gì đó.
- Cái này, a, a, a.
Cửu Chung Thần Tổ gượng cười nói:
- Cái này, ta không quá rõ ràng, dù sao Thần Thụ Lĩnh lớn như vậy.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Ngươi cắm rễ ở Thần Thụ Lĩnh cũng thật lâu rồi, chuyện gì có thể dấu diếm được ngươi chứ?
- Công tử nói đùa, nói đùa.
Cửu Chung Thần Tổ pha trò nói:
- Tiểu lão nhân chỉ là một gốc tiểu thụ mà thôi, năng lực có hạn, có khả năng quản hạt cũng chỉ một mẫu ruộng ba phần đất ở đây mà thôi. Thần
Thụ Lĩnh chính là táng địa, nơi này vô cùng huyền diệu, ta vô cùng ngu
dốt, không thể thấy
được quá nhiều nơi.
Lúc này Cửu Chung Thần Tổ nói rất khiêm tốn, tồn tại như hắn cho rằng là Thần Hoàng ở trước mặt hắn cũng phải cung kính, nhưng mà lúc này Cửu
Chung Thần Tổ cũng không dám có chút tự phụ.
Nhìn qua Cửu Chung Thần Tổ, Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, cũng không
tiếp tục khó xử Cửu Chung Thần Tổ, dù sao có chút chuyện cũng không phải Cửu Chung Thần Tổ có khả năng biết được.
- Gặp lại.
Diệp Tiểu Tiểu đi theo Lý Thất Dạ vào thành Thần Thụ, phất tay với Cửu Chung Thần Tổ.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu và Tư Mã Ngọc Kiếm tiến vào thành
Thần Thụ, hắn ý định dàn xếp Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm xong
lại đi gặp một người.
Nhưng mà Lý Thất Dạ còn không có tìm được nơi an bài Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm, đã bị người ta ngăn cản đường đi.
Thành Thần Thụ đường đi rất lớn, rất rộng rãi, thời điểm Lý Thất Dạ đi
tới ngã tư đường, lập tốt bị người ngăn cản, rất nhiều cường giả ở ngã
tư đường ngăn đường Lý Thất Dạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngã tư đường bị vây chật như nêm cối, mấy trăm cường giả nhanh chóng vây quanh Lý Thất Dạ.
Chuyện xảy ra đột ngột như thế, rất nhiều tu sĩ tới thành Thần Thụ trong thời gian ngắn, vô số tu sĩ cũng định trông xem thế nào.
Mà người vây quanh đám người Lý Thất Dạ chính là đệ tử Cổ Linh Uyên, bọn họ thế tới hung hăng, ý đồ đến bất thiện.
Nhìn qua đám đệ tử Cổ Linh Uyên bao bọc chung quanh, Lý Thất Dạ tươi
cười lãnh đạm, không có chút kinh ngạc hay là ngoài ý muốn gì đó.
Lúc này trong đám đệ tử Cổ Linh Uyên vây khốn Lý Thất Dạ có một nam đệ
tư đi ra, thanh niên này thần tuấn như ngọc, phong thái trương dương,
vừa nhìn đã biết là thiên tài khó lường.
- Là Hoàng Vũ Hiên, đại đệ tử chưởng môn cổ lin thú chủ của Cổ Linh Uyên, đại sư huynh Cổ Linh Uyên.
Nhìn thấy thanh niên này đi tới, tu sĩ hơi có cân lượng ở Thiên Linh Giới đều nhìn qua thanh niên trước mặt này.
Bởi vì tu sĩ tới Thần Chỉ Châu đều cầu cạnh Cổ Linh Uyên, mà thanh niên
Hoàng Vũ Hiên trước mặt với tư cách là đại sư huynh Cổ Linh Uyên, tiếp
đãi nhân vật tám phương, cho nên rất nhiều người đều gặp hắn, rất nhiều
người đều biết hắn, thậm chí rất nhiều người hoặc nhiều hoặc ít có chút
giao tình với hắn.
- Ngươi chính là Lý Thất Dạ đại danh đỉnh đỉnh đúng không.
Hoàng Vũ Hiên đi tới, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt lạnh như
băng, ánh mắt của hắn không chỉ lạnh như băng, còn tỏa ra sát ý đáng sợ.
- Có chuyện gì sao?
Lý Thất Dạ cười cười, cũng lười nhìn nhiều.
Lý Thất Dạ kiêu ngạo như thế, vô lễ như thế, thái độ này càng kích phát sát ý trong mắt Hoàng Vũ Hiên bạo phát, sát ý càng đậm đặc. Tại Thần
Chỉ Châu, ai dám ngỗ nghịch Cổ Linh Uyên bọn họ cơ chứ, bất kể là thần
thánh phương nào, thời điểm ở Thần Chỉ Châu đều phải cầu khẩn Cổ Linh
Uyên!