- Chuyện này cũng giống như thiếu gia vẫn thủ hộ cửu giới, thế giới này
vẫn luôn có thứ để người ta lưu luyến, luôn có nơi ngươi lo lắng. Giống
như thiếu gia chu du trên cửu giới nhưng vẫn quay về, vẫn bồi dưỡng Tiên Đế.
- Ta không có vĩ đại như vậy.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Ta trở về, cũng không nhất định là vì thủ hộ cửu giới, ta cần tích
lũy, cũng giống thời đại này, ta tích lũy đã đủ cho nên ta xuất thế.
- Mặc kệ thiếu gia là vì cái gì, không thể phủ nhận thiếu gia không
ngừng truyền thâu lực lượng cho cửu giới, công lao này đã đủ rồi, lại có Tiên Đế nào so sánh với thiếu gia chứ?
Đạm Đài Nhược Nam nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn ánh hoàng hôn đã ngã về tây, Đạm Đài Nhược Nam dựa vào vai hắn, nàng không nói cái gì.
Lý Thất Dạ cùng Đạm Đàm Nhược Nam ngồi bên cửa sổ, cùng ngắm hoàng hôn
bên ngoài, hai người bọn họ đều không nói gì, hào khí rất yên lặng.
- Thiếu gia, Thiên Linh Giới thật không có khả năng chuyển cơ sao?
Qua thật lâu, Đạm Đàm Nhược Nam đánh vỡ yên lặng, nàng nói ra.
- Có.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Chuyện này không phải ta bàn điều kiện với Thất Võ Các rồi sao? Hoặc là có một ngày cần ngươi tới chủ trì đại cục.
- Vận mệnh của ta như vậy, ta nguyện ý đi đối mặt.
Đạm Đàm Nhược Nam nói rất ôn nhu, nhưng mà nàng nói chuyện rất hữu lực giống như nam nhân.
- Nhưng, ngươi phải biết rằng, năm đó phụ thân ngươi thỉnh ta chặt đứt
huyết thống của ngươi, hắn cũng không hy vọng ngươi đi con đường như
vậy, làm phụ thân, hắn hy vọng ngươi cao chạy xa bay, bay thật xa, hoặc
là bay ra cửu giới, đi con đường khác biệt!
Lý Thất Dạ vuốt mái tóc nàng, ôn nhu nói một câu.
- Ta biết rõ, chỉ có thể nói, ta cô phụ ưu ái của phụ thân, đi một vòng lớn như vậy, ta vẫn quay về Thiên Linh Giới.
Đạm Đàm Nhược Nam nhẹ nhàng nói ra.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Lý Thất Dạ nói:
- Trong lòng ngươi phải có chuẩn bị nha, con đường này không dễ đi, cho
dù là ta cũng không dám nói kết cục như thế nào, một khi nó hàng lâm,
khả năng ngươi thân tử đạo tiêu rất cao.
- Nếu thiếu gia làm đại cục, ta tin tưởng thiếu gia.
Đạm Đài Nhược Nam vừa cười vừa nói:
- Thiếu gia là người ra sao, ngươi đã săn bắn chư thần rồi, trong cửu
giới này, thiếu gia đã đồ sát chúng thần, đại cục Thiên Linh Giới hẳn là nằm trong tay thiếu gia.
- Ngươi nha, thật có lòng tin lớn với ta như vậy sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:
- Nhược Nam nha, chuyện này ta cũng không có ngọn nguồn, dù sao, nơi này là Thiên Linh Giới, cũng không phải trên cửu giới, trong Thiên Linh
Giới này có quá nhiều cực hạn, trên cửu giới không có điều kiện này.
- Nếu cửu giới có điều kiện như trên cửu giới, trong năm tháng dài dằng
dặc như vậy, chỉ cần ngươi nói câu nào, ta sẽ san bằng Thiên Linh Giới,
khi đó bầu trời sáng sủa, đáng tiếc đây không phải trên cửu giới.
Nói đến đây, hắn cảm khái thở dài một hơi.
- Đúng nha, nơi này đã có cực hạn.
Đạm Thai Nhược Nam cũng hiểu được, nhẹ nhàng gật đầu.
- Cho tới nay, Tiên Đế trong Thiên Linh Giới cũng cố gắng qua, cũng không thể nói hoàn toàn không làm thành.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Chỉ có thể nói, dựa vào một vị Tiên Đế thì không cách nào thành công.
Huống chi, cho dù thực sự có Tiên Đế thành công, đánh vỡ cân đối, ai dám nói sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, các Tiên Đế cố gắng qua chỉ cố gắng
bảo trì cân đối của Thiên Linh Giới!
- Lúc này thời đại thay đổi, cân đối của Thiên Linh Giới sẽ không còn bao lâu dâu.
Đạm Đài Nhược Nam nhẹ nhàng nói ra.
- Sẽ đến.
Lý Thất Dạ trầm mặc một hồi, cuối cùng nói ra:
- Nhưng ta không chờ tới ngày đó, ta không cách nào giúp ngươi một tay.
- Thiếu gia có truy cầu của thiếu gia, ta có sứ mạng của ta.
Đạm Đài Nhược Nam tiêu sái vừa cười vừa nói:
- Trăm ngàn vạn năm, thiếu gia chưa từng dừng lại, cũng chưa từng dừng
vì ai. Ta cũng không muốn trở thành câu thúc của thiếu gia, ta cũng
không hy vọng vì ta mà thiếu gia dừng lại, đây không phải thiếu gia
trong lòng của ta, không phải thiếu gia dũng cảm tiến tới.
Lúc này Đạm Đài Nhược Nam cười rộ lên rất xinh đẹp, rất mê người,
ai nhìn qua cũng khuynh đảo và si mê.
- Nếu không phải nội tâm của ngươi có câu thúc,, ta nhất định mang ngươi rời khỏi.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi nói ra.
Lý Thất Dạ hoàn toàn không muốn miễn cưỡng Đạm Đàm Nhược Nam làm chuyện nàng không muốn.
- Nếu trong lòng ta không có câu thúc, ta cũng nguyện ý đi theo tùy tùng thiếu gia đến chân trời góc biển!
Đạm Thai Nhược Nam cũng gật đầu.
Lý Thất Dạ cũng cầm bàn tay của nàng, cười cười.
- Tốt, thiếu gia, chúng ta không nên nói chuyện thương cảm nữa.
Qua hồi lâu, Đạm Thai Nhược Nam vừa cười vừa nói:
- Thiếu gia không bằng đến Chân Vũ đảo của ta ngồi một chút, từ lần
trước sau khi rời khỏi, thiếu gia vẫn chưa từng bước vào Chân Vũ đảo.
- Cũng tốt.
Lý Thất Dạ một lời đáp ứng, vừa cười vừa nói:
- Chuyện thần thụ lĩnh cũng đã không còn bao nhiêu, chỉ kém một chuyện
mà thôi. Nhưng mà ta cũng không nóng nảy, cứ đi Chân Vũ đảo ngồi một
chút. Các ngươi tạm thời về trước đi, ta đi sau.
Đạm Đàm Nhược Nam cũng không lộ ra tư thái nữ nhi, sau đó nàng mang theo Bách Vũ chiến tướng và đệ tử Chân Vũ đảo rời khỏi thành Thần Thụ.
- Điện hạ, thuộc hạ có một chuyện muốn nói.
Rời khỏi thành Thần Thụ, Bách Vũ chiến tướng nhịn không được nói ra.
- Bách Vũ, phụ thân ta xem ngươi như người nhà, ta cũng xem ngươi như
thân nhân, có chuyện gì, không cần câu thúc, nói thẳng không sao.
Chân Vũ Thần Nữ chậm rãi nói ra.
Bách Vũ chiến tướng trầm ngâm một hồi, suy tư một lát hắn mới nói:
- Thứ cho thuộc hạ mạo muội, điện hạ hành động lần này không ổn, ủng hộ một nhân tộc, chỉ sợ đắc tội không ít đồng tộc a.
- Thì tính sao
Đạm Đài Nhược Nam lắc đầu, nói ra:
- Người không hiểu mình đắc tội với người nào. Hải Yêu có quá nhiều kẻ ngu xuẩn, không hiểu rõ khốn cảnh bản thân.
- Cái này ——
Bách Vũ chiến tướng giật mình thoáng một phát, hắn trầm ngâm thoáng một phát, không mất cẩn thận, nói ra:
- Điện hạ, đắc tội Hải Yêu không sao cả, nhưng điện hạ cho rằng, lập đế
tọa trước ba hoàng tọa, chuyện này cũng không ổn, phụ thân của ngài là
hải thần...
- Bách Vũ, ta hiểu ý của ngươi!
Đạm Đài Nhược Nam chen ngang lời Bách Vũ chiến tướng, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
- Ngươi ý nói làm nhục uy danh hải thần, trên thực tế, Bách Vũ, cho dù
phụ thân ta còn trên đời cũng không phản đối Lý công tử áp đảo trên hải
thần đâu!
- Cái này. . .
Bách Vũ chiến tướng ngây ngốc một hồi, nói ra:
- Cái này, cái này. . .
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nói thế nào mới tốt.
- Bách Vũ, ngươi không rõ.
Đạm Thai Nhược Nam lắc đầu nói ra:
- Ta làm như thế là cứu đám ngu xuẩn kia, ngươi thực cho rằng bằng vào
đám Hải Loa Hào kia có thể rung chuyển Lý công tử sao? Đám ngu xuẩn,
không chừng mực, một khi chọc giận Lý công tử, đó mới là chuyện đáng sợ
nhất, đến lúc đó, chỉ sợ hắn vừa ra tay là huyết tẩy Hải Yêu, làm cho cả Long Yêu Hải máu chảy nhiều năm...