Qua một hồi lâu, Đạm Đài Nhược Nam cũng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, nói ra:
- Hắn đi, ta không thể tiễn hắn một đoạn đường.
- Hắn chỉ hy vọng ngươi rời khỏi, đi xa xa.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Hắn cũng không hy vọng ngươi trở về, tuy ngươi không tiễn hắn một đoạn đường, nhưng mà hắn biết rõ ngươi đi thật xa, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Với tư cách từng là âm nha, đương nhiên Lý Thất Dạ biết rõ Chân Vũ hải
thần năm đó nghĩ thế nào, hắn là người được xưng sánh vai với Thiên Thủy hải thần, có thể nghĩ hắn khó lường thế nào.
Mặc dù nói, với tư cách đệ tử Hải yêu nhất tộc, Chân Vũ hải thần cũng
biết Hải yêu nhất tộc sứ mạng, nhưng m đáng tiếc tấm lòng phụ mẫu thiên
hạ, quản chi Chân Vũ hải thần cũng không ngoại lệ.
Làm phụ thân, hắn đương nhiên không hy vọng con gái của mình đối mặt sư
mạng như vậy, hắn là hải thần, hắn hiểu được con gái của mình sau khi
thành hải thần sẽ đối mặt với sứ mạng như thế nào.
Chính là vì như thế, Chân Vũ hải thần lúc này mới không tiếc bất cứ giá
nào trảm huyết thống con gái mình, hắn thậm chí nguyện ý dùng cái giá
trên trời để nhờ âm nha trảm huyết thống cho con gái.
Làm phụ thân, Chân Vũ Thần Nữ hy vọng con gái của mình đi thật xa, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, mà không phải bị câu thúc
trong Thiên Linh Giới.
Với tư cách con gái hải thần, Đạm Đài Nhược Nam cũng biết phụ thân mình
dụng tâm lương khổ, nàng cũng biết vì sao phụ thân làm như thế.
Nhưng mà đi một vòng thật lớn, Đạm Đài Nhược Nam vẫn quay về Thiên Linh Giới, đây là chuyện phụ thân nàng không muốn thấy nhất.
Đạm Đài Nhược Nam trở lại Thiên Linh Giới, thực sự không phải là vì đối
mặt sứ mạng gì đó, mà là vì mảnh đất này, theo như lời nàng nói, nàng
nhiệt tình yêu thương thổ địa này.
- Ta biết rõ ——
Sau khi trôi qua thật lâu, Đạm Đài Nhược Nam nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Lúc sinh thời, ta lại muốn liếc nhìn hắn một lần.
- Đây cũng không phải là không có khả năng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Mặc dù nói, thế nhân đều nói hải thần đã chết, đã không còn trên thế
gian, nhưng mà có nhiều thứ không chế, nó vẫn tồn tại. Chuyện này giống
như huyết thống bắt nguồn xa, dòng chảy dài, cho dù người nhiều đời chết vẫn truyền thừa xuống.
Nghe nói như vậy, Đạm Đài Nhược Nam cũng lyên lặng gật đầu, nàng cũng biết Lý Thất Dạ nói cái gì.
Qua hồi lâu sau, Đạm Đài Nhược Nam nhẹ nhàng nói ra:
- Đợi ngày thiên mệnh thành, thiếu gia liền giết đến tận đâu?
- Không, ta ta không chỉ cần thiên mệnh đơn giản như vậy.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
- Ở kiếp này, đối với ta mà nói không cách nào quay đầu lại, đi thẳng
tới trước, hoặc là ta chết, hoặc là kỷ nguyên mới sẽ đến! Trận chiến
cuối cùng, muốn thắng không dễ dàng như thế.
- Thiếu gia chờ cái gì?
Đạm Đài Nhược Nam cũng biết trận chiến cuối cùng tàn khốc bực nào, thậm
chí nàng biết rõ cho dù là Lý Thất Dạ cũng chết, nhưng mà nàng cũng
không đi khuyên bảo Lý Thất Dạ.
Nghe nàng mà nói, nàng cũng không ngăn cản bước chân của Lý Thất Dạ,
nàng cũng không hy vọng Lý Thất Dạ dừng bước, đây là mục tiêu hắn kiên
trì vô số năm, hắn sẽ dùng cảm tiến tới mà không hối hận.
- Đợi đại thành!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Ta cần một thời cơ địa thành, cần một đại thành thiên mệnh, càng cần tích lũy nhiều hơn thế. Nếu không cho dù là cường đại cỡ nào cũng
phải chết.
- Ta tin tưởng thiếu gia có thể đạt được.
Đạm Đài Nhược Nam nhẹ nhàng mà nói ra:
- Thiếu gia đã thay đổi từng thời đại, không kém chút thời gian như vậy.
- Sẽ, sẽ tìm được!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Con đường này chôn vùi quá nhiều người, trần phố quá nhiều xương khô, chúng đế chúng thần, lại có bao nhiêu vô địch cuối cùng hóa thanhg
xương trắng ở đây.
- Nói không chừng chờ tới lúc thiếu gia chiến thắng trở về, Đạm Đài
Nhược Nam nghiêm túc nắm tay Lý Thất Dạ, cũng đan vào năm ngón tay của Lý Thất Dạ.
- Nếu không khi ta chiến thắng trở về, lúc này nên tăng thêm pháo cho
sóng động.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Bọn họ nói rất nhỏ, người không rõ còn cho rằng hai người đang tâm tình, nhưng mà có ai nghĩ tới đây là đại sự tuyệt thế kinh thiên.
Sau vạn tộc đại hội, Thần Thụ Lĩnh rất náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ đều
không có rời khỏi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đám người Mộng Trấn
Thiên cũng không có rời khỏi, vẫn đang ở Thần Thụ Lĩnh.
Hơn nữa đám người Mộng Trấn Thiên không chỉ ở Thần Thụ Lĩnh, thậm chí
càng tiến sâu vào trong Thần Thụ Lĩnh, không có ai biết đám người Mộng
Trấn Thiên đi sâu vào Thần Thụ Lĩnh vì cái gì, nhưng mà có rất nhiều
người đang suy đoán, đám người Mộng Trấn Thiên tiến vào sâu trong Thần
Thụ Lĩnh là vì trường sinh tiên dược.
Mặc dù không có người nhìn thấy trường sinh tiên dược, hơn nữa rất nhiều người cũng ôm thái độ bán tín bán nghi với trường sinh tiên dược, nhưng mà đán ngươi Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử, Hải Loa Đế Vương thậm chí là Lục Hoàng cũng không có rời khỏi, tất cả đang khảo sát Thần Thụ
Lĩnh, thậm chí còn do Hắc Ám cổ vương tử quen thuộc Thần Thụ Lĩnh nhất
dẫn đầu, cho nên tất cả mọi người đang suy đoán đám người Mộng Trấn
Thiên thật sự tìm trường sinh tiên dược trong truyền thuyết.
Cũng bởi vì suy đoán này, phần đông tu sĩ đều ở lại Thần Thụ Lĩnh, tuy
cho tới bây giờ chưa từng tìm thấy tin tức gì liên quan tới trường sinh
tiên dược, nhưng mà tất cả mọi người chưa từng từ bỏ ý đồ với trường
sinh tiên dược.
Trong khoảng thời gian ngắn, có thêm nhiều tu sĩ đi vào Thần Thụ Lĩnh
khảo sát, cũng có không ít tu sĩ đi theo đám người Mộng Trấn Thiên xa
xa.
Nếu như nói Thần Thụ Lĩnh có trường sinh tiên dược trong truyền thuyết,
như vậy đám người Hắc Ám cổ vương tử liên thủ có lẽ có thể lấy được
trường sinh tiên dược cao hơn những người khác, chuyện này không chỉ bởi vì bọn họ vô cùng cườn đại, quan trọng hơn là, chỉ sợ thế gian không ai có thể quen thuộc Thần Thụ Lĩnh hơn Hắc Ám cổ vương tử.
Nếu như nói, trong Thần Thụ Lĩnh có trường sinh tiên dược, cần tìm được
nó, chỉ sợ không ai quen thuộc Thần Thụ Lĩnh hơn Hắc Ám cổ vương tử.
Cho nên những cường giả kia đi theo phía sau đám người Mộng Trấn Thiên,
cho dù không chiếm được trường sinh tiên dược, nhặt canh thừa thịt
nguội cũng không tệ.
Hắc Ám cổ vương tử và đám người Mộng Trấn Thiên liên thủ khỏa sát Thần
Thụ Lĩnh, đây càng liều thuốc tinh thần cho đám tu sĩ đi tìm trường sinh tiên dược, kể từ đó, vô số tu sĩ cường giả càng tiến hành tìm kiếm Thần Thụ Lĩnh, thậm chí là đào ba thước đất, cả Thần Thụ Lĩnh vô cùng náo
nhiệt.
"Ông --" một tiếng vang lớn, ngay thời điểm tất cả mọi người đang tìm
kiếm khí thế ngất trời, đột nhiên một đạo tiên quang phóng thẳng lên
trời, từng sợi tiên quang bắn lên vòm trời, chúng lơ lửng trên cao, tiên quang xông lên trời càng ngày càng nhiều, vô số tiên quang hội tụ rậm
rạp trên bầu trời đêm của Thần Thụ Lĩnh.